Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 5



Về đến phòng, ta vừa định hỏi chàng có phải đã hối hận rồi không, chàng bỗng lấy ra một chiếc hộp gỗ từ ngăn kéo, đưa cho ta và nói: “Từ nay cái này sẽ do nương tử cất giữ.”

Ta nhận lấy xem, bên trong không ít ngân phiếu, lại còn cả ngân đĩnh, kim đĩnh, trân châu bảo ngọc cũng không ít.

Đây là, tiền riêng của chàng sao?

Hứa Thất Lang cũng chẳng nhìn ta, chỉ khô khốc nói: “Tiền bạc của ta đều ở cả đây, phu thê đã nên duyên rồi, từ nay mọi thứ đều do nương tử quản lý.”

Thấy ta hơi mở to mắt, chàng có vẻ ngượng ngùng, nói: “Trong phủ hạ nhân không ít, thường ngày cần ban thưởng, nương tử nếu muốn mua sắm gì cứ việc, nếu không đủ, ta sẽ đến trướng phòng lấy thêm cho nương tử.”

“Chàng, chàng sao lại không nói gì?”

Ta thở dài một hơi, mới nói thật lòng: “Thiếp còn tưởng chàng đã đổi ý, những lời đêm qua đều không còn giá trị nữa rồi!”

Nghe đến hai chữ “đêm qua”, mặt Hứa Thất Lang bỗng “tằng” một tiếng, đỏ bừng cả lên.

“Nam nhi đại trượng phu, há có thể thất tín! Ta đã hứa với nương tử chuyện sinh con… nhất định sẽ thực hiện!”

Ôi chao, chàng sao lại cứ như thiếu nữ khuê các, hễ một chút là đỏ mặt tía tai thế.

Ta mím môi cười, nói: “Chàng không hối hận là tốt rồi, vậy chàng có thể đưa thiếp ra hoa viên dạo chơi được không?”

Vừa rồi ta có đi ngang qua hoa viên nhà chàng, thấy bên trong lầu son gác tía, muôn hoa đua nở, cảnh sắc chắc hẳn rất đẹp.

Hứa Thất Lang thở sâu một hơi, khẽ đáp: “Được.”

10

Thật ra, ta cũng không rõ Hứa Thất Lang đang nghĩ gì.

Chàng xem ra cứ gượng gạo thế nào ấy, chẳng lẽ chỉ là ngượng ngùng thôi sao?

Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ta liền thông suốt.

Hứa Thất Lang tuy tạm thời thỏa hiệp, nhưng nghĩ đến việc sau này phải bỏ lại hai mẹ con ta côi cút, nhất định trong lòng cảm thấy áy náy, nên mới đối xử tốt với ta như vậy.

Đã vậy, ta liền thản nhiên hơn nhiều.

Kế đó, phu thê cùng nhau thưởng ngoạn trong hoa viên gần nửa ngày.

Vì ngày thường ta ít có cơ hội ra ngoài du ngoạn, nên thấy cảnh đẹp thế này, có chút lưu luyến quên cả lối về.

Đến khi sắp dùng bữa trưa, ta mới quyến luyến cùng Hứa Thất Lang trở về phòng.

Dùng xong bữa trưa, chàng nhìn ta chăm chú một hồi, rồi mới hỏi:

“Ta hỏi lại nương tử lần nữa, nàng thật sự không bị ai ép buộc, dù… sau này ta có bỏ lại nương tử mà đi, nàng cũng vẫn nguyện ý làm thê tử của ta sao?”

Ta gật đầu: “Những lời thiếp nói với chàng đêm qua, từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm.”

Hứa Thất Lang thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy ta kiên định như vậy, trong lòng chàng lại thoáng chút mất mát khó nhận ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta không để ý đến thần sắc của chàng, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ.

Đêm qua ta ngủ không bao lâu, vừa rồi lại dạo chơi gần nửa ngày, đã có chút mệt mỏi rã rời.

Ta nói: “Chàng có thói quen ngủ trưa không? Thiếp thật sự có chút mệt mỏi, muốn thiếp đi một lát.”

Hứa Thất Lang đáp: “Ngày thường ta ở Quốc Tử Giám đọc sách, vốn không có thói quen này. Nương tử cứ tự nhiên đi.”

Ta nghe lời: “Vậy được.”

Hai người không thân quen cứ ở bên nhau mãi, thật ra cũng chẳng có gì để nói.

Ta chỉ muốn cùng chàng sinh con, cũng không quá muốn tìm hiểu về chàng.

Có lẽ ta rời đi, chàng sẽ tự tại hơn cũng không chừng.

Thế là ta tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ, tựa người vào tháp quý rồi khép mắt.

Cách một hồi lâu, ta đã sắp thiếp đi, mơ màng cảm thấy Hứa Thất Lang cũng nhẹ nhàng lên giường.

Chàng từng chút từng chút nhích lại phía sau lưng ta, cả người ấm áp, ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của chàng phả vào gáy mình.

Ta theo bản năng nhích vào trong một chút, muốn nhường cho chàng một chỗ, nhưng không ngờ chàng lại kéo ta vào lòng, để ta gối lên cánh tay chàng.

“Chàng không phải không ngủ sao…”

Ta mơ mơ màng màng mở mắt.

Hứa Thất Lang khẽ hôn lên má ta: “Không phải nương tử muốn sinh hài tử sao?”

Ta thiếu chút nữa nghẹn thở: “Chàng không mệt sao?”

Ta mệt muốn c.h.ế.t rồi!

Để ta nghỉ ngơi một chút đi mà.

Mẫu thân cũng đâu có nói thành thân rồi là không cho người ta ngủ chứ!

Hứa Thất Lang không nói gì nữa, mà dùng hành động để biểu thị chàng hoàn toàn không mệt.

11

Người này giây trước còn nghiêm trang đứng đắn, giây sau đã thành cái dạng này rồi?

Ta bị chàng quấn lấy một hồi, mới thở hồng hộc đẩy chàng ra: “Mẫu thân thiếp từng nói, không được ban ngày làm chuyện xằng bậy…”

Nếu bị người khác biết được, sẽ nói ta không biết phép tắc, lôi kéo phu quân làm càn.

Hứa Thất Lang khẽ gạt tay ta ra, tiếp tục xâm nhập sâu hơn: “Nhưng ta cũng muốn ngủ trưa…”

“…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com