Đôi mắt Hứa Thất Lang đỏ ngầu đến đáng sợ, chàng đứng im bất động, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ta.
Ánh mắt ấy có chút kỳ lạ, như thể nhìn thấy con mồi ngon lành nào đó vậy.
Ta không khỏi lùi về sau hai bước: “Chàng làm sao...”
Còn chưa nói hết câu, trời đất bỗng chốc đảo lộn, Hứa Thất Lang thế mà lại ôm ngang hông ta lên.
“A! Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
Ta có hơi sợ hãi, ra sức giãy giụa, nhưng vẫn là vô ích.
Xem ra dù đàn ông có gầy gò đến đâu, thì vẫn có sức lực hơn ta nhiều!
Hứa Thất Lang mặt mày đỏ bừng, cách lớp y phục mỏng manh, ta có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của chàng.
Chàng ôm ta đi được mấy bước, liền ném ta lên giường hỷ.
Cái lưng eo của ta bị một quả táo tàu cộm cứng làm cho đau nhức!
“Chàng rốt cuộc muốn...”
Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, chàng đã vội vàng lao đến như sói đói vồ mồi.
“A! Chàng không phải... muốn đi nhà vệ sinh sao?”
Ta không biết vì sao chàng bỗng dưng lại biến thành cái dạng này, mẫu thân đúng là có từng nói qua chuyện phòng the giữa vợ chồng, nhưng lại nói rất mơ hồ.
Thì ra... lại là như vậy sao?
Hứa Thất Lang vô cùng kích động, chàng vừa hôn lên cổ ta, vừa thở dốc nói: “Chúng ta... sinh một đứa con... cứ làm theo ý của bọn họ là được chứ gì...”
Chàng có thể nghĩ thông suốt như vậy đương nhiên là rất tốt, nhưng như thế này thì không được!
Ta vừa đẩy chàng ra, vừa kêu lên: “Chàng chỉnh trang lại một chút đi đã, chàng đè lên ta rồi! Á da, toàn là lạc với táo đỏ này...”
“Nàng lắm chuyện quá đấy!”
“Ta bị gai đ.â.m vào chân rồi...”
“Câm miệng! Không phải, há miệng ra...”
Hứa Thất Lang đã sớm chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nhiều chuyện như vậy nữa.
Ngày hôm sau, ta toàn thân rã rời mềm nhũn, ôm eo ngồi dậy, chỉ cảm thấy như vừa trải qua cực hình nghiền ép vậy.
Thế này, vẫn là chàng không tình nguyện ư?
Nếu chàng mà tình nguyện, ta còn mạng để sống sót hay không nữa đây?
8
Thấy ta tỉnh lại, Hứa Thất Lang cũng mở mắt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hiển nhiên chàng vẫn chưa quen với việc cùng người khác chung gối, sau khi nhìn rõ mặt ta, mặt chàng lập tức đỏ bừng lên.
“Nàng...”
“Chàng...”
Hai chúng ta đồng thời mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Nha hoàn bà tử bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nối gót nhau bước vào, muốn hầu hạ phu thê thay y phục rửa mặt.
Cảnh tượng xa hoa này khiến ta có chút ngây người.
Gia đình ta vốn chỉ có hai tiểu nha hoàn giúp việc vặt, ngày thường chuyện rửa mặt thay y phục, may vá thêu thùa đều tự tay ta làm cả, đâu từng thấy cảnh tượng thế này.
Hứa Thất Lang hiển nhiên đã quen với cảnh này, thản nhiên để nha hoàn hầu hạ mặc y phục.
Nhưng khi hai mụ mụ hớn hở cầm tấm trải giường đêm qua dính vết lạc hồng, lớn tiếng chúc mừng, Hứa Thất Lang vẫn không đúng lúc mà phun cả ngụm trà ra ngoài.
Ta: “…”
Phu quân này xem ra thật thuần tình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
9
Kế đó, phu thê cùng nhau đến chính đường, bái kiến Tể tướng và phu nhân họ Hứa.
Hứa phu nhân hiển nhiên đã hay tin phu thê viên phòng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy vẻ từ ái, như muốn nhỏ cả nước ra.
“Con ngoan, con ngoan a, thật là đáng yêu đáng thương, nương sau này nhất định sẽ đối đãi tử tế với con! Nếu Thất Lang dám bạc đãi con, nương nhất định sẽ trách phạt nó!”
Dứt lời, bà liền tháo chiếc vòng bạch ngọc dương chi quý giá trên tay, trao cho ta.
Thái độ của bà mẫu đối với ta vô cùng trọng yếu, trực tiếp quyết định những ngày tháng sau này của ta ở Hứa gia có được an yên hay không.
Nghe được những lời này, lòng ta an định hơn nhiều.
Tể tướng họ Hứa cũng hài lòng vuốt râu, nói vài lời chúc phu thê sớm ngày sinh quý tử, trăm năm hòa hợp.
Thật tình mà nói, đây là lần đầu ta được diện kiến quan lớn đến thế, không khỏi len lén liếc nhìn vài lần.
Hai mắt, một mũi, xem ra cũng chỉ là một người trung niên bình thường mà thôi.
Hứa Thất Lang thần sắc vẫn lạnh nhạt, nghiêm nghị đứng bên cạnh ta.
Hứa phu nhân mỉm cười lắc đầu, bảo với Thất Lang: “Quốc Tử Giám cho con mấy ngày nghỉ, cùng nương tử về phòng tâm sự đi.”
Thế là, phu thê nhận chút quà, rồi cùng nhau trở về tiểu viện.
Chàng trên đường đi vẫn giữ im lặng, xem ra có vẻ không mấy vui vẻ.
Ta bĩu môi, người này đêm qua đâu có như vậy!
Đêm qua ta nào có ép chàng, ngược lại chàng mới là người cứ mãi ép ta.
Sau đó ta đã khóc cả rồi, mà chàng vẫn chưa chịu thôi!