Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 3



Hứa Thất Lang không vui nói: “Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nếu nàng cùng ta... vậy sau này ta đi rồi, hai mẹ con nàng côi quả phụ mẫu, sẽ phải làm sao! Ta là muốn tu tiên tạo phúc, chứ không phải muốn tạo nghiệt!”

“Vì một lòng tư dục của bản thân, mà hủy hoại cả một đời con gái nhà người ta, ta không làm được chuyện đó!”

Ừm, vậy thì chàng vẫn còn là người có lương tâm đấy chứ.

Ta bình tĩnh nhìn chàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã đồng ý hôn sự này rồi, đương nhiên là không để ý chuyện sau này chàng không ở bên cạnh ta, ngay cả ta còn không sợ, chàng sợ cái gì chứ?”

Hứa Thất Lang ngẩn ngơ nhìn ta: “Nàng..nàng vì ham muốn phú quý, mà không màng đến bất cứ điều gì sao? Hay là nói, nàng chỉ muốn lừa ta nhất thời, sau này mới giở những chiêu trò nữ tử tầm thường khóc lóc om sòm, một sống hai chết?”

Ta: “...”

Cạn lời một hồi, ta nói: “Chàng từng bị rất nhiều nữ nhân lừa gạt sao?”

Sao giữa người với người, đến cả chút lòng tin cơ bản nhất cũng không còn nữa vậy?

Ta nói: “Con người ta trước giờ vẫn luôn là người như thế nào thì thể hiện ra như thế ấy, ta đã đồng ý rồi, đương nhiên là có thể chấp nhận được.”

Thấy chàng vẫn bộ dạng không tin tưởng, ta nháy mắt với chàng, nói: “Chàng không biết đâu, nói cho chàng hay nhé. Nhà ta có tám huynh tỷ muội, từ nhỏ đến lớn, ta đều phải ở chung phòng với bốn tỷ muội.”

Cũng hết cách thôi, phụ thân ta bổng lộc có hạn, ruộng đất cũng chẳng nhiều, không mua nổi nhà lớn.

Trong nhà con cái càng ngày càng đông, ở càng ngày càng chật chội.

Tuy rằng đại tỷ và nhị tỷ sau này đã xuất giá, nhưng đại ca cũng đã cưới vợ, tứ muội và ngũ muội cũng càng ngày càng lớn, chung quy vẫn là tốn diện tích.

Hứa Thất Lang khẽ ngạc nhiên nói: “Tám huynh đệ tỷ muội? Bốn tỷ muội?”

Chàng là con một, hiển nhiên là không có loại phiền não này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta thở dài: “Đúng vậy đó, haizz, chật chội đến nghẹt thở luôn ấy chứ! Tuy nói là náo nhiệt vui vẻ, nhưng ta đến cả một không gian riêng tư cũng không có.”

Ta thành thật nói với Hứa Thất Lang: “Chàng không biết đâu, ta từ nhỏ đã có một tâm nguyện, đó chính là có một gian phòng chỉ thuộc về riêng mình. Đồ đạc có thể tùy ý ta thích mà bày biện, ta có thể yên tĩnh đọc sách viết chữ, không bị ai quấy rầy.”

Hứa Thất Lang há hốc mồm kinh ngạc: “... Nàng đồng ý hôn sự này, chỉ là vì sau này có thể độc chiếm một gian phòng sao?”

Ta ngại ngùng gật gật đầu: “Đợi đến khi sinh con xong, chàng cứ việc đi tu tiên đi nhé. Ta thật sự không để ý đâu, ta rất rất muốn có một gian phòng của riêng mình mà!”

Hứa Thất Lang: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

6

Ta và Hứa Thất Lang nói chuyện phiếm một hồi, phát hiện sắc mặt chàng càng lúc càng đỏ.

Thấy trên trán chàng lấm tấm mồ hôi, tay chân cũng cứ luôn luống cuống cựa quậy không yên, ta ân cần hỏi han:

“Chàng có phải là muốn đi nhà vệ sinh không?”

Dáng vẻ này của chàng y hệt như lúc tam đệ ta mắc tiểu vậy.

Phụ thân hình như cũng từng nói, đàn ông không thể nhịn tiểu quá lâu, nếu không sẽ sinh bệnh đó.

Hứa Thất Lang hình như chợt ý thức được điều gì đó, thần sắc đại biến: “Nàng đừng quản ta! Nàng đừng chạm vào ta! Nàng đừng có qua đây!”

Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của chàng, ta thật sự hết nói nổi.

“Nhịn mãi cũng không tốt, chàng vẫn nên đi nhà vệ sinh đi thôi.”

Hứa phu nhân cũng thật là nhẫn tâm, để phòng ngừa Hứa Thất Lang bỏ trốn, mà cứ trói chặt chàng mãi.

Ta cho rằng lấy đức thu phục người vẫn quan trọng hơn, điều quan trọng hơn nữa là, người lớn như vậy rồi mà cứ tè dầm ra quần thì còn ra thể thống gì nữa chứ.

Thế là ta đi qua, muốn giúp chàng cởi bỏ nút thắt dây thừng sau lưng.

Nhưng nút thắt này lại thắt quá chặt, ta phí hết nửa ngày trời, toát mồ hôi đầm đìa, vẫn là không cởi ra được.

Mà sắc mặt Hứa Thất Lang lại càng lúc càng khó coi, chàng cứ luôn miệng kêu ta tránh ra, còn định tự mình vùng vẫy bỏ chạy.

Nhưng chàng vẫn đang bị trói chặt như con nhộng, làm sao mà chạy thoát được chứ!

Chàng vừa đứng dậy, chưa đi được mấy bước đã ngã nhào xuống đất.

Thấy chàng sốt ruột như vậy, ta thật sự thấy xấu hổ thay chàng.

Nếu chàng thật sự thất lễ trước mặt ta, chắc là sau này cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ta nữa mất...

Ta đành phải nói: “Chàng đừng động đậy nữa! Ta đi lấy kéo cắt ra cho chàng là được chứ gì.”

Cuối cùng, ta cũng cắt đứt được sợi dây thừng kia.

“Chàng không sao chứ? Mau đi nhà vệ sinh đi thôi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com