Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 2



3

Cứ như vậy, hai nhà trao đổi thiệp Canh, định sính lễ.

Hứa phu nhân làm việc hào phóng, không hề coi thường gia thế thấp kém của nhà ta, sính lễ đều là những thứ hảo hạng nhất, ngay cả chim nhạn cũng là chim sống, vỗ cánh khỏe mạnh vô cùng.

Đến ngày bái đường thành thân, Hứa gia càng giăng đèn kết hoa, mời đông đảo thân bằng quyến thuộc, tổ chức linh đình long trọng.

Cũng phải thôi, con trai độc nhất cưới vợ, đương nhiên không thể qua loa được.

Đến tối, giờ lành động phòng, Hứa công tử lại bị người ta trói gô lại như bánh chưng, đẩy vào phòng tân hôn.

“Thả ta ra! Bọn nô tài c.h.ế.t tiệt các ngươi! Mau thả ta ra!”

“Ta đã nói rồi, ta không cưới vợ! Ta không muốn cưới vợ! Ngươi dám đẩy ta! Ngươi chờ đó cho ta!”

Tất cả hạ nhân đều cúi đầu khép nép, giả vờ như không nghe thấy tiếng la hét của Hứa công tử.

Bà mối thậm chí còn biết ý thay Hứa công tử vén khăn voan trùm đầu cho ta, rồi rót cho chàng một chén rượu giao bôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Ưm, ta không uống! Thả ta ra! Phì!”

Thôi được rồi, rượu cũng đã xuống bụng rồi.

Thấy chúng ta đã uống rượu giao bôi, bà mối khẽ khom người hành lễ, nháy mắt ra hiệu với ta, rồi lui ra ngoài.

Hình như ta nghe loáng thoáng, bọn họ đã bỏ thuốc vào rượu.

Là loại thuốc khiến đàn ông muốn sinh con ấy.

Haizz, đúng là làm khó Hứa Thất Lang rồi.

Nhìn người trong phòng đều đã đi hết, chỉ còn lại ta và phu quân mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mà đến tận bây giờ, ta mới lần đầu tiên được nhìn rõ mặt trượng phu của mình.

Hứa Thất Lang khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú, đôi mắt phượng hơi xếch lên, khí chất cao quý tao nhã.

Có lẽ vì bị ép uống chén rượu có thêm “gia vị”, hai mắt chàng hơi mơ màng, gò má ửng hồng.

Đương nhiên, cũng có thể là do tức giận mà ra.

4

Hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Thất Lang đánh giá ta một hồi, rồi lúng túng dời ánh mắt đi.

Ta chớp chớp mắt, chàng có ý gì đây?

Ta đâu đến nỗi xấu xí chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu thân ta nói rằng ta tuy không đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng tuyệt đối là một mỹ nhân.

Cũng bởi vì ta có tướng mạo đoan chính, dễ sinh nở, Hứa phu nhân mới chọn ta về.

Một lát sau, Hứa Thất Lang mới khẽ nói: “Ta, ta sẽ không sống chung với nàng đâu, ta khuyên nàng ngày mai cứ về nhà đi, số sính lễ kia coi như bồi thường, nếu nàng thấy chưa đủ, ta lại cho thêm chút tiền bạc của cải.”

Haizz, đến nước này rồi mà vẫn còn giãy dụa cơ đấy.

Ta nhẹ nhàng vươn vai duỗi người một cái, nói: “Vì sao nhà chàng không ai đến náo động phòng vậy? Lúc ca ca tỷ tỷ ta thành thân, có rất nhiều người đến náo động phòng đó.”

Đặc biệt là đại tỷ ta, gả vào nhà võ tướng, náo nhiệt vô cùng luôn ấy chứ.

“Chẳng lẽ nhà Tể tướng, ngay cả náo động phòng cũng không cho phép sao?” Ta tò mò hỏi.

Sắc mặt Hứa Thất Lang hơi ửng đỏ, nói: “Nàng... nàng chỉ để ý đến những chuyện vô bổ này thôi sao, ta bảo nàng về nhà, nàng nghe thấy không hả!”

Ta không thèm để ý đến chàng, chỉ chậm rãi cởi bỏ hỷ phục và mũ phượng trên người.

Mấy thứ đồ này nặng trịch, ta mặc cả ngày trời, sắp mệt c.h.ế.t đến nơi rồi.

Mặt Hứa Thất Lang đỏ bừng như máu: “Nàng…nàng... nàng cởi y phục làm gì... nói cho nàng biết, dù nàng có ép ta, ta cũng sẽ không khuất phục đâu!”

“...”

5

Ta cạn lời nói: “Chàng nghĩ đi đâu vậy? Ta mệt quá rồi, chỉ là cởi bỏ lớp áo ngoài thôi mà!”

Nói xong, ta thoải mái bước đến trước bàn.

Trên bàn bày biện bốn đĩa điểm tâm tinh xảo, mỗi loại trông đều rất ngon miệng.

Ta chọn một miếng bánh hạch đào, vừa ăn vừa nói: “Ta có hơi đói bụng rồi, chàng đói không?”

Ta chỉ kịp ăn chút mì sợi trước khi xuất phát, giờ đã sớm đói đến bụng lép kẹp rồi.

Hứa Thất Lang tức giận lắc đầu: “Ta không đói!”

Nhưng nhìn dáng vẻ của chàng, chắc chắn cũng phải đói bụng cả ngày rồi.

Ta ăn liền hai miếng, khi đã thấy no bụng kha khá, mới gắp một miếng đưa đến bên miệng chàng.

“Ăn đi ăn đi, để bụng đói khó chịu lắm đó.”

Vừa rồi Hứa Thất Lang thấy ta ăn ngon lành như vậy, chắc chắn là đã sớm thèm thuồng lắm rồi, nên khi ta đưa cho chàng, chàng cũng không nhả ra, mà im lặng nhai mấy cái, rồi nuốt xuống.

Ăn no uống đủ, ta thấy phấn chấn lên đôi chút.

“Thật ra chàng đúng là cố chấp quá đấy.” Ta nhận xét.

Hứa Thất Lang tuy không muốn để ý đến ta, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại: “Nàng thì biết cái gì!”

Ta nói: “Đạo lý đơn giản như vậy, sao ta lại không biết chứ! Hứa phu nhân, không, mẫu thân đã nói rồi, chỉ cần chàng sinh được cho Hứa gia một đứa cháu đích tôn, sau này sẽ không quản thúc chàng nữa, chàng sao lại không làm theo chứ? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại mà!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com