Ta là con gái của một viên quan thất phẩm nhỏ bé, Tống Lưu Tiên.
Tể tướng gia có Thất công tử Hứa Thất Lang không muốn cưới vợ, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tu tiên vấn đạo.
Để có người nối dõi tông đường, Hứa phu nhân đã hạ mình đến cửa nhà ta cầu thân, cưới ta về.
“Chỉ cần con để con dâu sinh được cho ta một đứa cháu trai, thì mặc kệ con muốn đi đâu tầm tiên học đạo thì đi!”
Một năm sau, đích trưởng tử và đích trưởng nữ lần lượt chào đời.
Hai năm sau, lại thêm một vị nhị công tử ra đời.
Ba năm sau, một đôi tiểu thư song sinh oa oa cất tiếng khóc chào đời.
Hứa phu nhân mỗi tay ôm một đứa, trên cổ cưỡi hai đứa, trên đùi còn treo một đứa nữa.
Trong vẻ mãn nguyện lại lộ ra vài phần mệt mỏi, bà quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Thất Lang đang ngồi kẻ mày cho ta.
“Con chẳng phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi!”
Trong nhà đã sắp không còn chỗ mà ở nữa rồi kìa!
1
Ta tên là Tống Lưu Tiên, xuất thân là con gái của một viên quan thất phẩm nhỏ bé.
Phụ thân ta tuy quan vị không cao, tài cán cũng chẳng nổi bật, nhưng bù lại, ta có đến tận tám huynh tỷ muội, cả gia đình lúc nào cũng náo nhiệt ồn ào, sống hòa thuận vui vẻ.
Mẫu thân ta là người song toàn có tiếng trong vùng, bà có cha có mẹ, có huynh đệ tỷ muội, có chồng có con, đủ cả nếp lẫn tẻ.
Mỗi khi thân thích bạn bè trong nhà có hỷ sự, cưới xin, đều mời bà đến trải giường cưới.
Cũng nhờ phúc đức này, đại tỷ và nhị tỷ của ta đều gả vào những gia đình khá giả.
Đại tỷ gả cho đích trưởng tử của một viên võ quan ngũ phẩm, nhị tỷ gả cho con trai út của Hồng Lư Tự khanh tứ phẩm.
Sau khi kết hôn, cả hai đều sống hòa thuận êm ấm, con cháu đầy đàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đợi đến khi ta cập kê, mẫu thân ta nghĩ rằng dù có cố gắng thêm nữa, thì cùng lắm cũng chỉ gả được vào nhà quan tam phẩm là cùng.
Ai ngờ đâu, người đến hạ sính lễ lại là Tể tướng phủ!
2
Sau khi nhận thiệp Canh của Hứa công tử, mẫu thân ta mặt mày ủ dột, thở dài than ngắn.
“Nghe nói Thất lang Hứa gia không muốn cưới vợ, chỉ một lòng muốn tu tiên. Mấy cô nương khuê các nhà quyền quý đương nhiên không ai muốn gả qua, Hứa phu nhân chọn con, chắc chắn là thấy nhà ta dễ sinh nở, muốn con sinh cho con trai bà ta đứa cháu nối dõi tông đường đây mà.”
Bà nặng nề vỗ mạnh một cái vào đùi: “Chẳng phải sau này con sẽ phải chịu cảnh sống góa bụa hay sao?”
Phụ thân quan nhỏ chức bé, mẫu thân không dám đắc tội Hứa phu nhân.
Gia đình chồng của đại tỷ và nhị tỷ cũng đều làm quan cả, lỡ như chuyện này truyền đến tai họ, chẳng phải sẽ liên lụy đến các tỷ ấy hay sao?
Nhị ca và tam ca của ta cũng đang tuổi cập kê, bàn chuyện cưới xin, nếu làm ầm ĩ lên, cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của các ca ấy mất...
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng nếu đồng ý mối hôn sự này, mẫu thân lại sợ ta gả vào đó sẽ chịu khổ.
Chỉ có ta là tò mò hỏi: “Hứa Thất Lang? Đã có đến bảy người con trai rồi, còn để ý chuyện có cháu nối dõi hay không sao?”
Hứa phu nhân hẳn là phải con đàn cháu đống mới đúng chứ.
Mẫu thân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thất Lang là xếp theo thứ tự trong cả tộc đó con! Hứa phu nhân chỉ có duy nhất một mụn con trai này thôi! Nghe nói năm xưa để cầu tự, bà ấy đã đến Miếu Phong Sơn Quan Âm Tự dập đầu lạy Phật đến mấy trăm cái lận đó!”
À, thì ra là vậy.
Ta nhẹ nhàng xoa lưng an ủi mẫu thân: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy là chuyện tốt mà.”
“Nếu con có thể sinh cho Hứa Thất Lang một đứa con trai hoặc con gái, Hứa gia đương nhiên sẽ luôn có một chỗ cho con. Sống trong nhà quyền thế, mặc gấm ăn vàng, hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể coi là chịu khổ được chứ?”
Ta nói tiếp: “Nếu Hứa Thất Lang thật sự đi tìm cái thứ thần tiên quái quỷ kia, Hứa gia chắc chắn sẽ áy náy với con, không những không bạc đãi con, mà còn giúp đỡ cho nhà chúng ta nhiều hơn.”
Phụ thân, huynh trưởng, thậm chí cả các tỷ phu cũng đều có thể được nhờ, sao lại không làm chứ.
Huống hồ mẫu thân ta vốn dĩ đã dễ sinh nở như vậy, chắc chắn ta cũng không thành vấn đề!
Mẫu thân đỏ hoe mắt, ôm lấy ta nói: “Lưu Tiên, con thật là hiểu chuyện quá.”