Phu Nhân Của Hứa Thất Lang

Chương 11



Hứa Thất Lang sững sờ, lập tức lớn tiếng nói: "Lưu Tiên, ta vốn định nói với ta, ta không đi tu tiên nữa! Ta đã sớm từ bỏ rồi. Hôm nay Trung Nguyên huynh đến, ta chính là muốn nói với huynh ấy, ta đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho huynh ấy rồi, nhưng ta không thể cùng huynh ấy lên đường, ta muốn ở nhà cùng ta, cùng nương tử của ta! Còn có con của chúng ta nữa!"

Ta khó tin hỏi lại: "Thật... thật sao?"

Hứa Thất Lang nhìn thẳng vào mắt ta, vẻ mặt vô cùng chân thành: "Thật còn hơn cả vàng thật! Ta sẽ không đi đâu hết! Lưu Tiên! Ta sẽ không đi đâu hết! Chỉ ở lại bên cạnh nàng thôi!"

 

 

 

Một cơn đau nữa lại ập đến, ta không kìm được mà kêu lên.

 

Hứa Thất Lang sợ tới hồn phi phách tán, suýt chút nữa ngất đi.

 

Nhưng chính nhờ cơn đau này, ta cuối cùng cũng có thể dùng sức.

 

"Oe... oe... oe..."

 

Ta chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bà đỡ vui mừng nói: "Sinh rồi! Sinh rồi!"

 

 

 

23

 

Vì ta cuối cùng cũng sinh hạ đứa bé, Hứa Thất Lang bị đám nữ quyến đuổi ra ngoài.

 

Đương nhiên, họ cũng đưa đứa bé cho chàng và bà mẫu.

 

"{Là một bé gái, trắng trẻo bụ bẫm, thật xinh đẹp!}"

 

Bà mẫu hiền từ nhìn đứa bé, yêu thương nói: "{Đến cả tóc cũng đen nhánh thế này, đúng là một mỹ nhân tương lai!}"

 

Hứa Thất Lang cả người đã nửa đờ đẫn, nói: "{Đây là con gái của ta...}"

 

Chàng run rẩy sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, trong lòng tràn ngập xúc động khôn tả.

 

Người bên cạnh bà mẫu đều bắt đầu khen ngợi: "{Tiểu thư nhỏ có tướng phúc hậu!}"

 

"{Trước nở hoa, sau kết trái, thật có phúc!}"

 

Bà mẫu cười tủm tỉm nói: "{Tốt, tốt, đều tốt!}"

 

Mọi người đang kích động và phấn khích nhìn đứa bé, bà đỡ bỗng nhiên kêu lên: "{Còn một đứa nữa! Phu nhân, trong bụng thiếu nãi nãi còn một đứa bé nữa!}"

 

Mọi người đồng thanh nói: "{Còn nữa sao?}"

 

Lẽ nào... là song sinh?!

 

Đứa con thứ hai sinh thuận lợi hơn nhiều, chỉ lát sau, phòng sinh lại bế ra một đứa nữa.

 

Là một cậu ấm! Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!

 

 

Tốt, tốt! Người người đều có thưởng! Ai thấy cũng có phần!

 

Ta muốn đến chùa Quan Âm quyên tiền, tu sửa tượng vàng! Còn phải phát cháo, dựng lều cháo! Ôi chao, dù bây giờ c.h.ế.t cũng đáng!!

 

Trong lúc bà mẫu mừng như điên, Hứa Thất Lang lại trở về phòng sinh.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lúc này, ta đã được bà đỡ tắm rửa sạch sẽ, đang nằm nghỉ ngơi.

 

Chàng nhẹ nhàng ngồi xổm trước giường ta, dùng tay ta che mắt chàng lại.

 

Cảm ơn nàng, Lưu Tiên, cảm ơn nàng.

 

Chàng  khóc.

Ta yếu ớt hỏi: Con cũng sinh rồi, chàng còn muốn đi Thục Sơn, đi tu tiên không?

 

Hứa Thất Lang vội vàng dụi mắt, nhẹ nhàng nói: Không đi nữa, vốn dĩ không đi nữa. Lưu Tiên, dù là tiên nhân thật sự, cũng sẽ vì nàng mà ở lại, huống chi ta chỉ là phàm phu tục tử.

 

Chàng dùng trán chạm vào trán ta, như lời thề ước: Ta đi đâu nữa! Sau này chỉ ở bên nàng thôi!

 

 

 

Ngoại truyện

 

1

 

Sau khi cùng Hứa Thất Lang trải lòng, ta đã có một tháng ở cữ vô cùng thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vẫn là tỷ tỷ nói đúng, vợ chồng nên thẳng thắn với nhau, không giấu giếm điều gì.

 

Vì vậy, ta cũng lấy hết dũng khí, hỏi về bức tranh trong thư phòng.

 

Hứa Thất Lang ngẩn người một lát, mới bật cười nói: Nàng vì bức tranh kia, mà ghen tuông lâu như vậy sao??

 

Ta có chút ngại ngùng, liếc xéo chàng không nói gì.

 

Hứa Thất Lang ôm lấy ta, thở dài nói: `{Người trong tranh là em gái ruột của ta, Hứa Thập Tam Nương.}`

 

Em gái ruột?

 

Hứa Thất Lang nói: `{Ta và muội muội là song sinh, nhưng muội ấy đã qua đời khi mười lăm tuổi... Mẫu thân đau buồn khôn nguôi, người nhà không ai nhắc đến chuyện này nữa.}`

 

`{Ta thường tự hỏi, sau khi muội muội qua đời, linh hồn đã đi về đâu... Muội ấy có đầu thai chuyển thế không, muội ấy sống thế nào... Ta muốn thành tiên, muốn siêu thoát luân hồi, chỉ là muốn xem muội ấy có thật sự chuyển thế không, ta muốn hỏi muội ấy, tại sao lại bỏ chúng ta lại một mình.}`

 

Thì ra là như vậy.

 

Hứa Thất Lang nhìn ta sâu sắc, nói: `{Nhưng giờ ta đã hiểu, muội muội chắc chắn đã trở lại, muội ấy không nỡ rời ta, biến thành con gái của ta, để ta dùng cả đời yêu thương muội ấy, để tất cả mọi người không còn hối tiếc.}`

 

Thảo nào bà mẫu khi thấy long phượng thai, lại kích động đến vậy.

 

Có lẽ, bà ấy và Thất Lang đã nghĩ đến cùng một chỗ.

 

Cứ như vậy, vì Hứa Thập Tam Nương có tên gọi ở nhà là Huyên Nhi, nên con gái lớn của chúng ta được đặt tên là Hứa Niệm Huyên.

 

Để tưởng nhớ người cô đã khuất của con bé.

 

 

2

 

Vốn dĩ sau khi sinh hai đứa con này, Hứa Thất Lang không muốn sinh nữa.

 

Nhưng không ngờ ta lại nhanh chóng mang thai, và năm sau lại sinh thêm một cậu con trai.

 

Trong nhà có ba đứa trẻ, náo nhiệt đến mức không lúc nào được thanh nhàn.

 

 

Hứa Thất Lang trịnh trọng nói với ta: `{Chúng ta không sinh nữa đâu, hai trai một gái là đủ rồi.}`

 

Ngay cả bà mẫu cũng nói: `{Hãy nuôi nấng Niệm Huyên và các con thật tốt là được rồi!}`

 

Nhưng một năm sau, một lần bà mẫu dẫn các con đi trang trại chơi, hai chúng ta khó có được khoảng thời gian riêng tư, uống chút rượu rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Vì vậy, lại sinh thêm một cặp  nữ tử song sinh.

 

Ba năm sinh năm đứa.

 

Ngay cả bà mẫu, cũng có chút không gánh nổi nữa rồi.

 

Bà ấy cả ngày chăm sóc năm đứa nhóc, có lúc ôm một đứa trong lòng, hai đứa cưỡi trên cổ, một đứa còn bám trên đùi.

 

Ta vội vàng tiến lên: `{Tất cả xuống hết cho ta, coi bà nội là cây đại thụ à!!}`

 

Bà mẫu xua tay, mãn nguyện nhưng cũng mệt mỏi: `{Không sao không sao.}`

 

Bà vẫn từ ái với ta, nhưng quay sang nhìn Hứa Thất Lang, giận không chỗ xả mà hét:

 

`{Con không phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi? Nhà sắp không còn chỗ ở nữa rồi!}`

 

Hứa Thất Lang: `{……}`

 

Buổi tối, ta cười nói với cha bọn trẻ: `{Chúng ta lúc đầu đã nói rõ rồi, ta muốn một mình chiếm một phòng.}`

 

Hứa Thất Lang dịu dàng cười, nói: `{Con cái quá nhiều, nhà cửa trong nhà chật chội, chắc nương tử có thể thông cảm. Giờ chỉ có thể làm nương tử chịu ủy khuất cùng ta dùng chung một phòng thôi.}`

 

Ta nói đùa: `{Chàng nói không giữ lời!}`

 

Hứa Thất Lang nghe theo lẽ phải nói: `{Phòng có thể nhường cho nàng, giường thì không!}`

 

 

 

Hết

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com