Khi chúng tôi bay về nước thì đã là buổi chiều của ngày thứ ba.
Người đàn ông đứng ở sân bay, sắc mặt rất khó coi, tôi tạm biệt Ngải Vi , tiến vào trong xe của hắn.
“Chơi vui vẻ không?”
“Cũng tạm được.”
“Thân thể tốt hơn chút nào chưa?”
“Rồi.”
Hắn không nói gì nữa, tôi nhắm mắt lại, đầu tựa vào cửa sổ xe.
“Đưa tôi đi Tây Viên trước.” Tôi giải thích: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Hắn không nói gì, chuyển hướng xe, Tây Viên cách nội thành rất xa, phải lái xe khoảng hai giờ qua một con đường núi quanh co.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trên đường trở về, điện thoại di động của hắn rung lên, trên màn hình xe, tên Quý Hiểu Vi nhảy nhót.
Hắn dừng xe, nhận lấy, tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai của người phụ nữ đ.â.m thủng màng nhĩ, xen lẫn tiếng ném đồ: “Tây Du, cứu em, cứu em.”
Tôi nhắm mắt: “Quý tiểu thư thật sự một khắc cũng không rời khỏi anh được, anh đi đi, không chừng đi muộn sẽ nhặt xác cô ta đấy.”
Tôi tự bước ra khỏi xe và nói: “Tôi gọi xe, lát nữa tự mình trở về.”
Hắn nhìn tôi chăm chú: “Em muốn đi cùng anh không?”
“Để gặp người chồng cũ tâm thần của cô ta cùng anh à?”
Hắn không nói gì nữa, nhìn tôi lần cuối cùng, vô cùng lạnh lẽo, thật lâu sau, mới khởi động động cơ rời đi.
Gió đêm thổi tới, lạnh khiến cả người tôi giật mình, tôi sờ sờ túi áo, chuẩn bị gọi một chiếc xe, mới phản ứng được điện thoại di động của mình rơi ở trên xe hắn.
Trời dần tối, tôi dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, tôi nhớ cách đó không xa hình như có một câu lạc bộ đua xe.
Phải mất nửa tiếng mới tới được đó, nhưng vừa mới tới nơi, đã nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của những người đàn ông cùng với tiếng động cơ xe hơi, bọn họ tựa hồ vừa mới kết thúc một cuộc tranh tài.
Có người nhìn tôi với ánh mắt không tốt. Tôi đi qua, hỏi lễ tân: “Xin chào, có thể mượn điện thoại di động gọi điện thoại một chút không?”
Một gã đàn ông bên cạnh nhích lại gần: “Em gái, em đi với ai, sao chưa từng thấy em.”
Tôi giương mắt nhìn lại, một đám người nhìn tôi, tới hỏi tôi, người này vẻ mặt bất cần đời, quần áo trên người gã là hàng cao cấp, không giàu thì đắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cách họ nhìn tôi khiến tôi cảm thấy hơi buồn nôn, như thể họ đang nhìn một con mồi vậy. Cô lễ tân nhìn tôi rồi nhìn gã đàn ông, có chút do dự.
Người bên cạnh có chút mất kiên nhẫn, đặt tay lên vai tôi: “Người đàn ông của em thật keo kiệt, theo anh đi, anh mua điện thoại di động cho em.”
Cô nhân viên lễ tân dường như hơi sợ người đàn ông này, do dự muốn lấy lại điện thoại.
Tôi bình tĩnh tháo vòng tay xuống, chỉ có thể cầu nguyện Chu Tây Du phát hiện điện thoại di động của tôi rơi trên xe, phái người tới tìm tôi.
Nhưng không có, lúc tôi đi ra ngoài, những chiếc xe thể thao đỗ trên đường đua bên ngoài, gã đàn ông phía sau cất bước ngăn cản tôi, ôm tôi vào trong ngực: “Đến cũng đến rồi, làm bạn gái anh chạy cùng anh một vòng đi.”
“Tạ thiếu, anh không được rồi, tán gái cũng không tán được.” Gã đàn ông đối diện cười hì hì nói.
Gã đàn ông kia dường như bị những lời này chọc giận, bắt lấy cổ tay tôi kéo lên xe gã: “Cho mặt mũi mà không biết nhận.”
Tôi hất tay gã ra, nhỏ giọng uy hiếp: “Anh nghĩ kỹ đi, tôi không phải người anh có thể đắc tội đâu.”
Gã nghe vậy lại cười: “Tôi thật đúng là nhớ không nổi ở Vân Thành này tôi có gì mà tôi đắc tội không nổi.”
Tôi nhìn gã, trong lòng hiện ra hơi bối rối, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Tôi là vợ của Chu Tây Du, hôm nay nếu như tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh.”
Gã nở nụ cười: “Em nói vậy thì đúng là vậy sao? Anh cũng nói anh là Chu Tây Du đây.”
Tôi nhìn gã một cái, thành thật nói: “Anh không phải, anh xấu hơn anh ấy nhiều.”
Hắn tức giận, dùng sức túm cổ tay tôi: “Cô bớt vòng vo cho tôi, hôm nay cô phải cùng tôi chạy hết vòng này.”
Lời còn chưa dứt, mặt gã đã bị đánh một quyền, người đàn ông chặn tôi lại phía sau, Tạ thiếu kịp phản ứng, hai người đánh nhau.
Tôi lấy lại tinh thần, nhận ra người đứng bảo vệ tôi, là Lục Hành Chu.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, những người xung quanh cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến. Lục Hành Chu đè mạnh người kia xuống đất rồi đ.ấ.m một cú. Cuộc ẩu đả chỉ kết thúc khi cảnh sát xuất hiện.
Tôi đỡ Lục Hành Chu dậy: “Chìa khóa xe đâu? Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Anh ta chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh, lấy chìa khóa xe ra.
“Sao anh lại ở đây.”
“Anh và bạn bè đến đây để đua xe. Em không thích trò chơi này, vậy tại sao em lại ở đây?” Lục Hành Chu cười nói: “Anh nhớ là anh có cầu xin thì em cũng không tới.”
“Tôi đến thăm mẹ, quên mang điện thoại di động.”
Tôi và Lục Hành Chu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi đi đâu học anh ta cũng liền đi cùng tôi, sau đó trong thời gian học đại học xác định quan hệ yêu đương, cho đến khi anh ta đi tìm thấy tình yêu đích thực, chúng tôi đã năm năm không gặp.