Phu Nhân Của Anh

Chương 10



Lần trước say rượu ý thức không rõ, lần này tạm thời xem như lần đầu tiên chính thức gặp mặt lại sau năm năm.

 

Tôi lái xe trở về thành phố, có thể cảm nhận được ánh mắt đàn ông dừng lại trên mặt tôi.

 

“Anh ta thả em xuống đó, hai người cãi nhau à?”

 

Như thể thấy tôi không muốn nói, anh ta mỉm cười và bắt đầu ho, m.á.u từ mũi anh ta nhỏ xuống quần áo.

 

Lục Hành Chu bị thương rất nặng, khắp mặt và cơ thể đều có vết thương, có người dùng dao, lòng bàn tay anh ta bị rạch ra một lỗ hổng lớn, anh ta tìm được hòm thuốc trong xe, băng bó đơn giản một chút.

 

“Còn anh thì sao? Sao anh lại quay lại?”

 

Cô gái mà Lục Hành Chu thích đi phương Nam dạy học, thẻ ngân hàng của anh ta bị gia đình đóng băng, nhưng anh ta vẫn kiên quyết theo đuổi tình yêu chân chính và ở lại đó năm năm.

 

Lục Hành Chu cười, vẻ mặt khó tả, nói: “Không thích hợp, cho nên chia tay.”

 

Tôi không hỏi thêm câu hỏi nào nữa. Có lẽ tôi không thể làm được loại tình yêu đòi hỏi phải hy sinh mọi thứ như vậy.

 

“Gã đánh nhau với anh hôm nay có gia thế vững chắc, chơi với phụ nữ như thói quen. Nhưng gia đình gã ở Hồng Kông, tay không thể với xa như vậy. Chỗ này không an toàn, sau này tốt nhất đừng đến đây.”

 

Tôi đỡ Lục Hành Chu xuống xe, nhíu mày nhìn anh ta khập khiễng: “Cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm nay.”

 

Nếu không có Lục Hành Chu, cho dù cảnh sát có tới thì tôi cũng vẫn phải chịu khổ.

 

Anh ta nhìn tôi, nở nụ cười: “Được rồi, đừng cau mày như một bà già nữa.”

 

Nói xong, thân thể anh ta lắc lư, tôi đưa tay giữ anh ta đứng vững, lúc này mới chú ý, m.á.u đang nhỏ giọt từ quần áo anh ta, nhưng vì anh ta mặc áo nỉ màu đen nên không nhìn thấy được.

 

Sắc mặt tôi trong nháy mắt tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Lục Hành Chu, anh làm sao vậy...”

 

Anh ta cười, dường như có chút mệt mỏi, ngón tay mang theo m.á.u tựa hồ muốn lau đi nước mắt trên mặt tôi, lại dừng ở giữa không trung.

 

“Anh ổn mà, em đừng khóc.”

 

 

9

 

Đôi khi cuộc sống giống như thế này, gặp nhiều người trên một con đường hẹp. Khi tôi dìu Lục Hành Chu vào bệnh viện, Chu Tây Du đỡ Quý Hiểu Vi ánh mắt dại ra xuất hiện ở đối diện tôi.

 

Mặt Quý Hiểu Vi hơi sưng lên, bầm tím, nhìn gơi đáng thương, Lục Hành Chu nhướng mày: “Tây Tây, tình cảnh này trông hơi buồn cười.”

 

Sắc mặt Chu Tây Du tối sầm như đáy nồi, bước nhanh tới, giơ tay muốn đánh Lục Hành Chu.

 

Tôi đưa tay che trước người Lục Hành Chu, nắm đ.ấ.m của Chu Tây Du dừng ở trước mặt tôi, ánh mắt ửng đỏ của tôi đối diện cùng ánh mắt hắn, chỉ thấy đáy thấy sự lạnh lẽo trong mắt hắn.

 

“Tránh ra.”

 

Tôi không nhúc nhích, hắn trầm mặc vài giây, buông tay: “Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo anh, tránh xa phu nhân của tôi một chút rồi mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: “Hôm nay anh ấy vì cứu tôi nên mới bị thương, anh có thể đừng náo loạn hay không.”

 

Chu Tây Du không nói gì, nhưng khi nhìn thấy toàn thân tôi đầy máu, đồng tử của hắn đột nhiên co lại. Tôi xoay người, đỡ lấy người đàn ông vòng qua anh ta rời đi.

 

“Tôi không hỏi chuyện của anh, anh cũng bớt hỏi chuyện của tôi lại.”

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên người cô gái phía sau: “Quý tiểu thư đang đợi anh đấy?”

 

Lục Hành Chu bị thương rất nặng, mũi d.a.o nghiêm trọng nhất đ.â.m vào bụng dưới của anh ta, mất m.á.u quá nhiều và đang hôn mê, tôi tựa vào hành lang ngoài phòng bệnh, cảm thấy hơi mờ mịt, chóp mũi là mùi m.á.u tanh trên người anh ta.

 

“Cảm động sao?” Giọng người đàn ông từ đỉnh đầu vang lên.

 

Tôi ngẩng đầu, kéo môi cười cười: “Có lẽ vậy, dù sao thì đúng là vì tôi mà bị thương nặng như vậy.”

 

“Vậy là em ở với anh ta và đó là lý do tại sao em không trả lời điện thoại của anh.”

 

Tôi liếc hắn một cái: “Nếu như không có anh ấy, hôm nay tôi có thể đã bị cưỡng hiếp. Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, anh sẽ không nhận ra điện thoại của tôi ở trong xe anh sao.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Vẻ mặt tôi trong nháy mắt trở nên khó coi, tôi gãi gãi tóc, không muốn nói gì nữa, ngồi vào băng ghế bệnh viện giả vờ ngủ.

 

Hắn giơ tay, muốn ôm lấy tôi: “Em có bị thương không.”

 

“Không.”

 

“Vậy anh đưa em về, trên người em toàn là máu, trở về tắm rửa.”

 

Tôi không nhúc nhích, chỉ mở mắt thản nhiên nhìn hắn: “Tôi ở đây, chờ anh ấy tỉnh lại.”

 

Hắn buông tay ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

 

Hắn trầm mặc đứng bên cạnh tôi, ngón tay vô thức xoay chiếc di động trong tay, hồi lâu, hắn lại mở miệng: “Xin lỗi Tây Tây.”

 

Từ lần đó, Chu Tây Du đã điều động vệ sĩ bên cạnh đi theo tôi, tôi đi đâu cũng đi theo.

 

Tôi đang ở bệnh viện thì Ngải Vi gọi.

 

“Chồng cậu điên rồi sao?”

 

“Làm sao vậy?”

 

“Anh ta đã cướp nhà cung cấp trang sức lâu năm của gia đình tôi. Chồng cậu bắt đầu cảm thấy hứng thú đến trang sức từ khi nào vậy?”

 

Cô ấy cười khẩy một tiếng: “Ghi hận lần trước tôi dẫn cậu đi Paris.”

 

Tôi cầm di động: “Chuyện này giao cho tôi.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com