Phu Nhân Của Anh

Chương 8



Cô ta khập khiễng đi ra ngoài, Chu Tây Du buông đồ trong tay xuống, đuổi theo, trong phòng an tĩnh lại.

 

Tin nhắn Ngải Vi gửi tới,: [Làm sao vậy, cả ngày cậu không trả lời tin nhắn của tôi.]

 

Tôi lười biếng trả lời: [Bị bệnh, ở bệnh viện, chồng ngoại tình, tâm trạng không tốt.]

 

Cô ấy trả lời rất nhanh: [Chờ tôi ba mươi phút.]

 

Tôi thừa dịp Chu Tây Du không có đây, ra khỏi bệnh viện bằng cửa sau.

 

Ngải Vi giơ thẻ trong tay về phía tôi: “Đi thôi, điểm dừng tiếp theo là Paris.”

 

Tôi chui lên xe, nói lời ngon tiếng ngọt: “Chị em tốt, không có cậu, tôi làm sao sống được.”

 

Vẻ mặt cô ấy trông như thể buồn nôn: “Chỉ cần dùng những chiêu thức này lên người đàn ông của cậu, cậu chắc chắn đã không cần vì tình mà mệt mỏi, nhưng đàn ông không tốt bằng tiền.”

 

Tôi ngồi trên máy bay riêng của Ngải Vi, đi thẳng đến Paris để mua sắm.

 

Ngải Vi đã nổi tiếng từ khi còn nhỏ, luôn có hơn chục vệ sĩ đi theo. Cô ấy xinh đẹp như búp bê, mái tóc xoăn tuyệt đẹp tôn làn da trắng hơn tuyết của cô ấy.

 

“Cứ tuỳ tiện mua, hôm nay tôi trả tiền.” Ánh mắt cô ấy có chút mỉa mai: “Tôi không cần, anh ta cũng sẽ cầm đi bao nuôi các ngôi sao nữ, dù sao thì anh ta cũng đã cho tôi tiền, cho dù bắt gặp tiểu tam lăn giường với anh ta, tôi cũng không thèm nói một lời.”

 

Đại đa số hôn nhân đều là như thế, tôi cười cười, không nói gì nữa.

 

Buổi tối, luc chúng tôi trở lại khách sạn, mới phát hiện điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

 

Cô ấy lại gần, trở tay tắt điện thoại di động của tôi: “Mặc kệ anh ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi buồn ngủ nằm trên giường, Ngải Vi nghịch điện thoại di động, bỗng nhiên nói: “Ngày đó nghe người ta nói, sau khi Quý Hiểu Vi và Chu Tây Du chia tay, Quý Hiểu Vi cũng không tham gia thi tốt nghiệp trung học, hình như cha cô ta lái xe đ.â.m c.h.ế.t người, bị kiện tụng, thiếu mấy chục vạn, sau đó cha cô ta nhảy lầu, mẹ cô ta cũng bị bệnh. Sau đó Quý Hiểu Vi lập gia đình, chồng hiện tại của cô ta là thanh mai trúc mã của cô ta, sau đó thay nhà cô ta trả nợ.”

 

Tôi ngừng chải tóc, Ngải Vi ngồi dậy, có chút do dự: “Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, có lẽ Chu Tây Du đối với cô ta cũng không có tình cảm gì, có thể chính là thương hại cô ta mà thôi.”

 

Sự thương hại đôi khi có thể khiến người ta sinh ra ảo giác yêu, chưa kể đến việc họ quả thực đã từng yêu nhau.

 

Tôi nhớ tới lời Quý Hiểu Vi lúc ở phòng bệnh, nhất thời trầm mặc.

 

“Cô thật đẹp, làm cho người ta thấy liền không quên được, khi đó, rất nhiều con trai trong lớp đều lén nhìn cô, bọn họ không dám nói chuyện với cô, nhưng Tây Du thì không, anh ấy sẽ không bởi vì cô xinh đẹp, có học thức mà đặt ánh mắt trên người cô, tôi cho rằng anh ấy khác biệt, nhưng thật buồn cười, vợ của anh ấy lại là cô.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cô ta kéo môi, gợi lên một độ cong rất nhỏ: “Sau khi chúng tôi chia tay, là thời điểm tôi đau khổ nhất, trên tay tôi có ba vết sẹo, mỗi một vết gần như đều lấy mạng tôi, khi đó tôi cho rằng tôi thật sự phải chết. Cô cái gì cũng có, cho dù không có tình yêu của anh ấy, cô vẫn là đại tiểu thư Lương thị, nhưng tôi không có sự thương hại của anh ấy, tôi sẽ chết.”

 

Sự hèn nhát trên khuôn mặt cô ta biến mất, thay vào đó là sự căm ghét.

 

Quý Hiểu Vi nói rằng lúc chia tay là lúc họ yêu nhau nhất, lúc đó tình yêu của họ rất trong sáng. Ngày cô ta kết hôn, Chu Tây Du từng lái xe mười tiếng, đến hôn lễ của cô ta cướp hôn.

 

Đó là thời điểm nồng nhiệt nhất của Chu Tây Du. Hắn chưa chín chắn và vững vàng như bây giờ, cũng không giỏi cân nhắc ưu và nhược điểm như bây giờ. Nhưng chính vì thế mà tình cảm lúc đó có vẻ chân thành và trân quý hơn hẳn.

 

Quý Hiểu Vi nhìn tôi: “Lương tiểu thư, tình cảm của hai người thật sự là giòn như ngọc lưu ly, cô không tin anh ấy, cũng không tin tình yêu, nhưng cô lại cứ yêu anh ấy, cô nói xem, cuộc hôn nhân này của hai người có thể kiên trì được không?”

 

Trên mặt Quý Hiểu Vi lộ ra vẻ châm biếm: “Nhẫn cưới của cô, năm trăm vạn hay là một ngàn vạn? Năm đó, chỉ cần năm mươi vạn, là có thể cứu tôi khỏi tình cảnh khốn khổ này.”

 

Tôi nghĩ, có lẽ mấy năm nay chịu đủ tra tấn, Quý Hiểu Vi hơi hận Chu Tây Du, hận hắn không sớm phát hiện tình cảnh của cô ta, cho nên khi nhìn thấy hắn hạnh phúc, mới sinh ra ý muốn hủy hoại.

 

Cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục kiên trì hay không, kỳ thật tôi cũng không biết. Lúc kết hôn không nghĩ nhiều như vậy, muốn ly hôn rồi lại có rất nhiều băn khoăn. Mấy năm nay Lương thị kém xa trước kia, ly hôn với Chu Tây Du, đối với tôi cũng không phải là một lựa chọn tốt, cùng lắm thì nhắm mắt làm ngơ. Hơn nữa, chẳng phải ai cũng trải qua chuyện này sao?

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com