Tôi bị sốt, ngủ ở bệnh viện thật lâu, khi tỉnh lại, Chu Tây Du đang làm việc bên cạnh tôi. Thấy tôi tỉnh lại, hắn đứng dậy đi về phía tôi, bàn tay ấm áp phủ lên trán tôi: “Đầu còn đau không?”
Tôi nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy người trước mắt.
Hắn cười khẽ một tiếng: “Tôi có thể hiểu là phu nhân của anh đang ghen không?”
“Chu Tây Du, chúng ta ly hôn đi. Như vậy, anh thích ai, trong lòng anh có ai, có niềm vui mới hay là tình cũ, đều không liên quan đến tôi, nhà họ Chu có tiền có thế, tôi không thể trêu vào, mấy năm nay tôi gả cho anh, nhà họ Lương hưởng lợi rất nhiều, tôi có thể rời đi hai bàn tay trắng.”
Nụ cười trên khóe môi hắn nhạt đi: “Phu nhân của anh vẫn vô tâm vô phế, anh còn tưởng rằng cho dù bắt gian anh trên giường em cũng có thể cười khanh khách đuổi truyền thông đi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Tôi trông rất giống kẻ chấp nhận bị mọc sừng lắm à?”
“Phu nhân của anh vì anh mà ghen tuông tức giận, hay là vì người đàn ông em thực sự thích đã trở lại, cho nên không thể chờ đợi được muốn ly hôn với anh?”
Tôi tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cười khẩy một tiếng: “Đúng thì sao.”
Hắn nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai: “Lục Hành Chu ly hôn với người bạn gái đã chung sống năm năm, nghe nói ầm ĩ còn rất khó coi, anh ta vì người phụ nữ kia năm năm không trở về Vân Thành, em cảm thấy hôm nay anh ta trở về em có thể quay lại với anh ta sao?”
Chu Tây Du giơ tay, bóp chặt gò má tôi: “Đừng giả ngu nữa.”
Chu Tây Du thu tay lại: “Anh đi tìm bác sĩ lấy thuốc, lát nữa bảo vệ đưa em về.”
Hắn xoay người rời đi, tôi mở miệng nói: “Nhưng anh ta sẽ không lừa tôi, anh ta thích người khác, sẽ nói rõ ràng cho tôi biết.”
Lúc Lục Hành Chu chia tay với tôi, tôi tuyệt đối không đau lòng, yêu đương kết hôn với người thích hợp, tựa như con đường đã được định sẵn trong cuộc sống. Chỉ là con đường này xuất hiện sai lệch, đối tượng kết hôn của tôi biến thành Chu Tây Du.
“Chu Tây Du, lúc gả cho anh, tôi đã kỳ vọng quá nhiều, đó chính là sai lầm lớn nhất của tôi.”
Tôi nhịn không được nở nụ cười, rõ ràng tôi đã chứng kiến rất nhiều cuộc hôn nhân xung quanh mình kết thúc không có hậu, phần lớn là vì gắn chặt lợi ích, oán giận lẫn nhau.
Hắn quay đầu: “Anh biết tâm tình em không tốt, em đang kích động, anh nói em sẽ không tin, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn ra cửa, tôi nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương đang trướng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không lâu sau, cửa lại bị mở ra, Quý Hiểu Vi khập khiễng đi tới, đứng ở cửa, có chút bất an.
Thấy tôi nhìn cô ta không nói lời nào, dùng ngón tay xoắn c.h.ặ.t t.a.y áo: “Tối hôm qua, bệnh tình con gái tôi bỗng nhiên chuyển biến xấu, tôi quá sốt ruột, tôi, tôi ở đây, chỉ biết Tây Du, cũng chỉ có anh ấy sẽ giúp tôi.”
Cô ta cúi đầu, cúi đầu với tôi: “Xin lỗi.”
Tôi nhìn cô ta: “Cô không có ai để dựa vào, vậy mà lại dựa vào chồng tôi? Nếu tôi không nhầm thì Chu Tây Du hẳn đã đưa thông tin liên lạc của trợ lý cho cô. Sao vậy, điện thoại di động của trợ lý hỏng không gọi được à?”
“Không phải, tôi rất cảm ơn Tây Du giúp đỡ, tôi, tôi chỉ là...”
Tôi hơi mất kiên nhẫn và thực sự không thể có bất kỳ cảm xúc tốt đẹp nào đối với người trước mặt mình. Mỗi lần gặp cô ta, ánh mắt của cô ta nhìn Chu Tây Du, luôn tràn ngập tình yêu và sự ỷ lại, giống như Chu Tây Du là cọng rơm cứu mạng của cô ta vậy.
“Cô vẫn còn yêu anh ấy, hay vì anh ấy là người duy nhất cô tiếp xúc vào lúc này có thể giải quyết tất cả các vấn đề hiện tại của cô, vì vậy cô muốn bắt lấy anh ấy.”
Nếu không thì mọi chuyện đã không như thế này. Mỗi lần nhìn thấy tôi và Chu Tây Du ở bên nhau, cô ta đều có vẻ như sắp khóc.
Khi Chu Tây Du tiến vào, thấy Quý Hiểu Vi liên tục cúi đầu, mắt đỏ hoe, đang nói lời xin lỗi.
Tôi nhìn người đàn ông và người phụ nữ đứng đối diện mình, cảm thấy đau đầu. Cảnh này giống như cảnh trong một cuốn tiểu thuyết thối nát, trong đó nữ phụ độc ác bắt nạt nữ chính bị nam chính bắt gặp.
Chu Tây Du khẽ nhíu mày.
“Đi ra ngoài.” Giọng hắn hơi nhỏ, vẻ mặt của Quý Hiểu Vi cứng đờ. Cô ta mím môi rồi từ từ bước ra khỏi cửa.
Chu Tây Du cầm hộp giữ nhiệt trong tay, ngồi xuống ghế bên giường bệnh. Tôi nhìn hàng lông mày hơi nhíu của hắn, từ lúc mới bước vào đã không giãn ra, cong môi cười: “Sao vậy, đau lòng rồi à?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn cúi đầu: “Hôm nay em ngủ cả ngày, vẫn chưa ăn cơm, anh bảo dì làm xong đưa tới.”
Thấy tôi vẫn không phản ứng, khẽ thở dài: “Tây Tây, nếu em không vui, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”
Ngoài cửa, tiếng đồ vật rơi xuống đặc biệt vang dội.
Tôi và hắn đồng thời nhìn lại, người phụ nữ kia cúi đầu hoảng loạn nhặt bình giữ nhiệt trên mặt đất, lúc cô ta đứng lên, ánh mắt đã đỏ, huôn mặt đầy vẻ quật cường: “Chu Tây Du, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã thương hại em, em cũng không muốn phá hỏng tình cảm của anh và vợ anh, khiến cô ấy mỗi lần gặp em đều nhìn em như nhìn tiểu tam.”