Phu Nhân Của Anh

Chương 4



Tôi nhấp một ngụm rượu, nhìn thấy người đàn ông tới đón cô ấy, không nói gì.

 

Ngải Vi được đón đi, tôi liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, vệ sĩ đi theo phía sau tôi, tôi hơi thấm men say, con đường trước mặt trở nên mơ hồ, cho đến khi đ.â.m vào một bức tường người.

 

Giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên, có phần quen thuộc: “Tây Tây?”

 

Đầu tôi mụ mị, nhìn không rõ người tướng mạo trước mặt, nhưng vẫn biết người này không phải Chu Tây Du.

 

Chu Tây Du chưa bao giờ gọi nhũ danh của tôi, hắn luôn gọi tôi là phu nhân. Cách xưng hô chính thức lại phân biệt rõ ràng cỡ nào.

 

Người đàn ông ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Anh đưa em về nhà.”

 

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, mùi hương trên người anh ta rất quen thuộc, là người tôi quen biết.

 

Đèn trong phòng khách đang bật sáng. Cổ họng tôi khô khốc, tôi mơ mơ màng màng đi lấy nước, bắp chân đụng phải cái gì đó, cơn đau dữ dội ập đến, tôi phải che đầu gối và ngồi xuống sàn, đầu óc có chút hỗn loạn.

 

“Đi nấu cho phu nhân một chén canh giải rượu.”

 

Người đàn ông cúi người nhìn tôi: “Chuyện đầu tiên phu nhân của anh làm khi về nước chính là đi uống rượu, còn bảo người đàn ông khác đưa em về nhà.”

 

Hắn cúi người, hôn tôi: “Hửm? Phu nhân của anh bảo anh ở nhà chờ cơ mà.”

 

Hắn hôn lên má tôi, hỏi đi hỏi lại bằng giọng nhỏ nhẹ: “Phu nhân của anh đã hứa gì với anh?”

 

Tôi mơ mơ màng màng nhớ ra, trước khi xuống máy bay, hình như Chu Tây Du gọi điện thoại nói rằng sẽ chờ tôi trở về ăn cơm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Người đàn ông kia là ai?” Hơi thở ấm áp của hắn vẩy lên má tôi, hơi ngứa, tôi lắc người né tránh.

 

“Anh thấy hình như là mối tình đầu của phu nhân.”

 

Tôi hơi khó chịu vì câu hỏi đó. Đưa tay vỗ lên mặt hắn: “Cút, cho phép anh và mối tình đầu ngọt ngào, không cho phép tôi và mối tình đầu...”

 

Lời còn chưa dứt, môi lưỡi đã bị bao phủ ở bên trong, cuối cùng, hắn mới buông ra: “Đừng nói những chuyện khiến anh tức giận, ngoan một chút.”

 

Một giờ sau, tôi đã tỉnh táo hơn.

 

Hắn bế tôi lên giường, lấy nước cho tôi, lấy hòm thuốc ra xử lý vết bầm tím trên đầu gối tôi, ánh mắt tập trung và dịu dàng.

 

Tôi nhìn, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn từ trước đến nay luôn giỏi cắt người khác bằng con d.a.o nhẹ nhàng, tỏ ra quan tâm, rồi lại để cho tôi hiểu rõ, hắn không yêu tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Tôi rất tò mò, anh thích điểm gì ở cô ấy?”

 

Tối nay lúc gặp Lục Hành Chu, làm cho tôi nhớ tới vấn đề này.

 

Quý Hiểu Vi không đẹp bằng tôi, là một người tàn tật, còn có một đứa con gái ba tuổi.

 

“Anh không thích cô ấy.” Hắn không do dự, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi đối diện với ánh mắt của hắn, có chút mỉa mai.

 

“Mấy ngày nay tôi chỉ ở nước ngoài, chứ không điếc cũng không mù, Chu Tây Du, anh nghĩ lừa tôi là vui lắm sao?”

 

Khóe môi hắn cong lên ý cười nhàn nhạt: “Anh chỉ thích phu nhân của anh thôi.”

 

Ngón tay tôi nắm chặt ga giường, cuối cùng lại chậm rãi buông ra, tôi cười nói: “Chu Tây Du, nếu như năm đó người anh cưới không phải tôi, anh cũng dùng lý do thoái thác này sao?”

 

Hắn thích phu nhân của mình, mà tôi tình cờ là phu nhân của hắn.

 

“Không phải trong lòng em biết rõ hôn nhân của chúng ta sao? Tây Tây, bây giờ em đang làm gì?” Lần đầu tiên hắn gọi nhũ danh của tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, lại có vẻ đặc biệt lạnh lùng.

 

Trong nháy mắt sắc mặt tôi tái nhợt, thật buồn cười, tôi đã cố gắng trong cuộc hôn nhân kết hợp lợi ích này, khát khao tình yêu của người đàn ông này đối với mình. Tôi lạnh mặt: “Tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã phải chịu đựng chuyện này suốt thời gian qua, thực ra điều đó khá bất công, nếu như không qua được, thì cứ như vậy đi.”

 

“Cứ chịu đựng thôi sao? Ở bên anh chỉ là chịu đựng thôi sao?” Giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tức giận, hắn ngẩng đầu hôn lên môi tôi, để lại cho tôi một đêm khoái lạc.

 

Ký ức cuối cùng trong tâm trí tôi là hắn liên tục hỏi tôi: “Ai không phải là người mà em phải chịu đựng? Lục Hành Chu sao? Em đã quên anh ta bỏ rơi em như thế nào rồi sao?”

 

5

 

Quý Hiểu Vi lại một lần nữa bị chồng cũ đánh nhập viện, lần này gần như mất nửa cái mạng.

 

Lúc Chu Tây Du gọi điện thoại tới, đã là chạng vạng tối, tôi di dạo dọc theo bờ sông để tiêu hóa thức ăn.

 

“Chồng của Quý Hiểu Vi ra ngoài rồi, em biết không?” Giọng hắn có chút âm trầm.

 

Trái tim tôi lạnh lẽo, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn: “Anh cảm thấy là tôi làm à?”

 

Nhà họ Chu quyền thế ngập trời, gã đàn ông kia do chính tay Chu Tây Du ngỏ lời chiếu cố, quả thật người dám mạo hiểm đắc tội với hắn mà thả gã đàn ông kia ra không nhiều.

 

Từng ngọn đèn bên bờ sông sáng lên, bên kia trầm mặc hồi lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói của hắn: “Anh biết không phải em. Mấy ngày nay phu nhân của anh cũng không gọi điện thoại cho anh, cũng không nói với anh lời nào. Anh chỉ là hơi nhớ em.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com