Phu Nhân Của Anh

Chương 3



Khung cảnh bệnh viện hỗn loạn, người cầm d.a.o chính gã đàn ông hôm nay ở trung tâm thương mại, đã bị khống chế.

 

Ánh mắt của Chu Tây Du lạnh lẽo. Người phụ nữ trong vòng tay hắn mặc chiếc áo bệnh nhân dính đầy máu, một con d.a.o găm đ.â.m vào bụng cô ta.

 

“Ném anh ta vào tù.” Giọng nói của Chu Tây Du có phần lạnh lùng.

 

Tôi mặc áo khoác trắng, khăn quàng cổ màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt, tóc buông xõa trên vai, chỉ còn lại đôi mắt an tĩnh nhìn chăm chú cảnh tượng này, chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Chu Tây Du nhìn thấy tôi, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, như thể không nghĩ tới tôi sẽ xuất hiện ở chỗ này.

 

Một y tá đang đẩy xe đi ngang qua. Lúc cô ấy đi ngang qua gã đàn ông khốn nạn và dơ dáy nằm trên mặt đất kia thì bị gã bất ngờ xô ngã.

 

Động tác quá nhanh, tình cảnh trong nháy mắt hoảng loạn, trong tiếng thét chói tai của đám đông, tôi nhìn thấy Chu Tây Du dường như vô thức nghiêng người sang một bên, ôm chặt Quý Hiểu Vi vào lòng.

 

Gã đàn ông kia lại cầm lấy con d.a.o phẫu thuật trong xe đẩy, nhào về phía tôi, tôi lắc mình tránh đi, lại đụng vào xe phía sau, bình lọ va quẹt rơi đầy đất, tôi ngã xuống đất, cảm thấy cơn đau nhói ở lưng truyền đến.

 

Nếu tôi đoán không sai, chồng Quý Hiểu Vi hình như là muốn bắt cóc tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đúng vậy, một khi đã vào một nơi như nhà tù, sẽ rất khó để thoát ra vì thế lực của nhà họ Chu.

 

Chu Tây Du đẩy đám đông ra, đá ngã gã đàn ông đó, hắn từ trước đến nay luôn mang sáng vẻ quý công tử đẹp trai, hôm nay lại đầy vẻ thù địch, như thể đang kìm nén điều gì đó, giày da của hắn giẫm lên lồng n.g.ự.c gã đàn ông kia, dùng sức giẫm, giọng nói có phần lạnh lùng: “Nếu tôi không nhìn nhầm, anh vừa định ra tay với vợ tôi, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, cái mạng thối nát này của anh chẳng đáng giá bằng một sợi tóc của cô ấy đâu.”

 

Hắn đỡ tôi dậy, ánh mắt đầy lo lắng: “Không sao chứ?”

 

Tôi rút tay về, sau lưng đau rát, nhưng tôi chỉ cười, trong mắt có chút mỉa mai: “Em không sao, chỉ là cô gái kia, nếu không xử lý vết thương, sợ là chảy m.á.u mà chết.”

 

Lúc này mọi người mới như là kịp phản ứng, sắc mặt Quý Hiểu Vi tái nhợt nhìn tôi, nhếch môi như muốn lộ ra một nụ cười hiền lành, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe và có vẻ hơi bối rối.

 

Tôi nhịn đau, đưa quần áo trong tay cho hắn, trên mặt làm thế nở một nụ cười giả tạo trên môi.

 

Lúc này bên ngoài trời đã sáng, tôi ngước nhìn hắn: “Em ra ngoài mua bữa sáng, lát nữa trực tiếp về công ty.”

 

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn tôi, qua vài giây, mới khẽ ừ một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi xoay người rời đi, cho đến khi rời khỏi tầm mắt của hắn, tôi đỡ lấy tường, sống lưng thẳng tắp cuối cùng cũng cong xuống. Đau, đau đến mức nước mắt tôi chảy ròng.

 

Tôi nghỉ ngơi một lát, mua xong bữa sáng trở về phòng bệnh.

 

Trong phòng bệnh, Quý Hiểu Vi thận trọng hỏi: “Cô ấy là bạn gái anh à?”

 

“Cô ấy là vợ anh.”

 

“Vậy anh thích cô ấy không?”

 

Tay đang gõ cửa của tôi dừng lại, hắn dường như cũng đang suy nghĩ, qua vài giây, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Quý Hiểu Vi, cô ấy là vợ anh.”

 

Không có câu trả lời rõ ràng chính là đáp án, tôi đứng ở cửa, bỗng nhiên nhớ tới trước khi kết hôn, mẹ Chu nói với tôi, bà ấy nói, Chu Tây Du là người đàn ông có tinh thần trách nhiệm cao, nếu tôi kết hôn với hắn, tôi sẽ được hạnh phúc.

 

Nhưng đó là hạnh phúc của vợ Chu Tây Du.

 

4

 

Tôi không còn chú ý tới chuyện này nữa. Một tuần sau, Ngải Vi rủ tôi đi uống rượu, tôi mới đi nước ngoài ký kết một hợp đồng với công ty của Mỹ trở về.

 

“Cậu thật đúng là người bận rộn.”

 

“Đây không phải là phải làm việc sao, mới về nước.”

 

Cô ấy cười nhạo một tiếng: “Cậu đừng giả bộ, tôi đều biết, mỗi lần tình cảm xảy ra vấn đề cậu liền chạy ra ngoài làm rùa đen.”

 

Một tuần tôi ở Mỹ, tin tức Chu Tây Du và mối tình đầu tái hợp lan truyền rộng rãi, truyền thông nhiều lần chụp được hai người cùng một khung ảnh, nhưng tin tức này đều bị giới truyền thông của nhà họ Chu đè xuống. Tuy nhiên, trong lòng người trong giới đều biết rõ.

 

“Cậu như vậy, sớm muộn gì anh ta cũng bị cướp đi.” Đôi mắt cô ấy mơ màng như thể đang say: “Tôi từng nghĩ Chu Tây Du hơi giả tạo, nhưng ít nhất anh ta cũng là một người chồng tốt, không ngoại tình hay quan hệ ngoài luồng. Thì ra anh ta có vấn đề về khẩu vị, thì ra là ánh mắt có vấn đề, thích một người tàn tật còn có cả con.”

 

Tôi nhíu mày, Quý Hiểu Vi là người tàn tật sao?

 

Ngải Vi ôm tôi, khuôn mặt xinh xắn như búp bê của cô ấy hiện rõ nỗi thương tâm: “Đàn ông đều chẳng ra gì, tôi xinh đẹp như vậy, những vẫn bị đá, Người khác nói tôi tuyệt vời, nhưng anh ta lại không thấy tôi tốt.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com