Phu Nhân Của Anh

Chương 5



Tôi ngơ ngẩn, có chút mờ mịt lại có chút muốn cười, vì thế tôi liền nở nụ cười: “Chu Tây Du, cuộc hôn nhân của tôi và anh trong lòng anh biết rõ, tôi không hỏi chẳng qua là cho anh mặt mũi, mấy ngày nay anh đang làm cái gì, chính anh rõ, nhưng vẫn cố tình làm tôi ghê tởm trước mặt tôi, tôi không dám cam đoan sẽ không trút giận lên bạch nguyệt quang của anh đâu.”

 

Mấy ngày nay hắn chưa từng trở về, là ở bên cạnh Quý Hiểu Vi, giúp cô ta chuẩn bị thủ tục ly hôn, con gái Quý Hiểu Vi mắc một căn bệnh hiếm gặp, hắn vội vàng liên hệ với đội ngũ y tế hàng đầu nước ngoài cho cô ta.

 

Hắn cười khẽ một tiếng, như rất là sung sướng: “Phu nhân của anh, em chỉ cần tin rằng, trong lòng anh chỉ có em thôi.”

 

Mắt tôi hơi ươn ướt, kết hôn năm năm, chúng tôi là đôi vợ chồng mẫu mực trong giới hào môn, hắn vẫn luôn như thế, tỏ vẻ quan tâm, chung thuỷ, luôn có ranh giới rõ ràng với người khác giới.

 

Nhưng sự xuất hiện của Quý Hiểu Vi đã phá vỡ sự cân bằng đã duy trì nhiều năm nay, liên tục nhắc nhở tôi rằng chúng tôi chỉ là vợ chồng, không phải người yêu.

 

Tôi cụp mắt, cúp điện thoại, gọi một cú điện thoại khác.

 

Kết quả điều tra rất nhanh được gửi đến điện thoại, chồng trước của Quý Hiểu Vi là do Chu phu nhân bảo người ta thả ra, tôi mím môi, nhớ tới đoạn thời gian trước Chu phu nhân mơ hồ nhắc nhở. Bà ấy nói: “Mẹ nhìn ra được, Tây Du rất quan tâm con, chỉ là trong hôn nhân, chỉ quan tâm thôi là không đủ, hôn nhân cũng giống như tình yêu, cần phải được quản lý.”

 

Tám giờ tối, Chu Tây Du vẫn chưa về.

 

Trong bệnh viện, người đàn ông đút một tay vào túi, người phụ nữ gầy gò, xanh xao đang bế một đứa trẻ đang ngủ say trên tay, cô ta ngẩng đầu, khập khiễng đi tới, dường như đang nói gì đó với người đối diện.

 

Người đàn ông cúi đầu, hơi nhíu mày, tựa hồ đang chăm chú nghe, ngón tay đang lướt màn hình điện thoại di động.

 

Cảnh tượng này không hiểu sao lại rất hài hòa, giống như đối diện mới là một gia đình ba người.

 

Một giây sau, tiếng điện thoại di động trong hành lang yên tĩnh vang lên, Chu Tây Du ngẩng đầu. Tôi nhìn họ, quơ quơ chìa khóa xe: “Tôi tới đón anh về nhà.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn khẽ nhíu mày, sải bước đi về phía tôi: “Vợ anh tới đón anh, em nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Quý Hiểu Vi cười với tôi, nụ cười lại có chút miễn cưỡng, trên mặt cô ta còn mang theo vết thương, nhìn hơi đáng thương, vẻ mặt nhợt nhạt và hèn mọn: “Chào Chu phu nhân, trong khoảng thời gian này, cảm ơn cô và Tây Du đã quan tâm.”

 

Chu Tây Du nhíu mày, nhưng không mở miệng nói gì.

 

Tôi dường như không nghe thấy cô ta nói, chỉ nhìn người đàn ông có vẻ mặt đau lòng kia: “Có đi không?”

 

Lúc Chu Tây Du đi tới bên cạnh tôi và rời đi, Quý Hiểu Vi ôm con gái, dường như muốn nói gì đó, vội vàng đuổi theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ phía sau vang lên, quay đầu lại, Quý Hiểu Vi ngã trên mặt đất, vì che chở đứa nhỏ trong lòng khiến mu bàn tay trầy xước. Tiếng khóc của đứa nhỏ cũng vang lên, nhất thời khiến nơi này trở nên ồn ào.

 

Chu Tây Du bước nhanh ôm lấy người phụ nữ đang ngã trên mặt đất: “Em chạy cái gì?”

 

Quý Hiểu Vi nhìn về phía tôi: “Em nghĩ là vợ anh không vui, em muốn giải thích với cô ấy một chút.”

 

Chu Tây Du nhíu mày: “Đây là chuyện giữa anh và cô ấy.”

 

Hắn đỡ cô ta dậy, tiếp nhận đứa trẻ trong tay cô ta, đi đến phòng bệnh, tôi nhấc gót chân đi theo, ngồi ở ngoài phòng bệnh.

 

Đây vốn là một bệnh viện tư nhân, lại là buổi tối, người trực ban không nhiều lắm, Chu Tây Du xuống lầu tìm bác sĩ.

 

Người phụ nữ cẩn thận dỗ dành đứa trẻ trong lòng, cho đến khi đứa trẻ ngủ, cô ta mới rón rén đi ra.

 

“Xin lỗi.” Cô ta hơi luống cuống nhìn tôi, trên mặt có chút quẫn bách: “Tôi biết phu nhân không thích tôi, tôi chỉ muốn nói, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau.”

 

Giọng cô ta nhẹ xuống: “Chắc cô đã điều tra qua chuyện của tôi và anh ấy, nhưng cô yên tâm, giữa tôi và anh ấy không có gì cả.”

 

Tôi tựa vào ghế dài ở cửa, nhìn người phụ nữ xanh xao gầy yếu trước mặt, vùng da lộ ra bên ngoài của cô ta bầm tín, tôi hơi nghiêng đầu, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ý của cô là, anh ấy giúp cô giải quyết bạo lực gia đình, tìm bác sĩ tốt nhất, chữa trị cho con gái cô, giúp cô khi cô gặp chuyện không may, nhưng giữa hai người không có gì cả?”

 

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt có chút đau thương.

 

“Anh ấy chỉ là...” Trên người cô ta lộ ra nỗi buồn bã khó tả, giọng nói nhẹ đến mức tôi hoảng hốt cho rằng đó là ảo giác: “Thương hại tôi thôi.”

 

6

 

Chu Tây Du bế tôi từ trên ghế dài lên, đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của tôi, hắn nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “Nói tới đón anh mà chính mình ngủ trước rồi.”

 

Xe chạy như bay, trên đường trở về hơi yên tĩnh, tôi và hắn không ai nói chuyện.

 

“Phu nhân của anh không định hỏi anh cái gì sao?”

 

Tôi liếc hắn một cái, không nói gì.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com