Phu Nhân Của Anh

Chương 2



Nhưng nếu trái tim tự do thì sao?

 

Tôi nghĩ đến bức ảnh Ngải Vi gửi cho mình vào buổi chiều, một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ nhỏ nhắn. Mặc dù bức ảnh bị mờ, tôi vẫn có thể thấy được vẻ đau lòng trong mắt người đàn ông.

 

Tin nhắn của Ngải Vi đến ngay sau đó: [Năm đó Quý Hiểu Vi là đối tượng được nhà họ Chu bảo trợ, sau đó Chu phu nhân biết được bọn họ hẹn hò, tức giận nên cắt đứt sự giúp đỡ ngay lập tức, đuổi ra khỏi trường, cô ta chính là bạch nguyệt quang mà người đàn ông của cậu yêu nhất, Trình Nguyệt Tây, cậu cẩn thận một chút đi, té ngã một lần là đủ rồi.]

 

Hoàng tử không yêu công chúa, chàng thiên vị Lọ Lem hơn.

 

Mấy năm trước, vì một tiểu bạch hoa mà Lục Hành Chu kiên quyết chia tay với tôi ngay trong đêm, nói rằng vừa nghĩ tới muốn cùng người như tôi sống quãng đời còn lại, liền cảm thấy khó có thể chịu đựng được.

 

Nhưng từ nhỏ tôi đã học lễ nghi, học đàn dương cầm, hội họa, múa, mọi thứ đều đứng đầu, thành tích thi thố đến bây giờ vẫn luôn ở vị trí cao nhất, chưa bao giờ phạm sai lầm.

 

Lục Hành Chu và tôi là thanh mai trúc mã, yêu nhau năm năm mà không hề có bất kỳ cãi vã nào. Tôi cho rằng, chúng tôi sẽ kết hôn, giống như mọi người xung quanh, sẽ chọn người thích hợp nhất trong số những người mình thích. Dù sao thì hôn nhân đối với chúng tôi mà nói, vốn là không do bản thân mình làm chủ.

 

Vậy Chu Tây Du thì sao, hắn cũng nghĩ như vậy sao? Hay hắn thấy tôi không thú vị, nhạt nhẽo?

 

Tôi thở dài: [Tôi có thể làm gì đây?]

 

Hắn không thích tôi, tôi còn cách nào khác.

 

Nửa đêm Chu Tây Du trở về. Người đàn ông này có vẻ vừa mới rửa mặt xong. Khi hắn nằm xuống, lồng n.g.ự.c mát lạnh của hắn áp vào lưng tôi. Hắn ôm tôi vào lòng, chỉ chốc lát sau, hơi ấm đã nhanh chóng xua tan cơn mát lạnh đó.

 

Hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi, hôm nay không nên để em một mình ở trung tâm thương mại.”

 

Đầu óc buồn ngủ của tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo, hắn lại gần, hôn môi tôi, đầu lưỡi dốc hết sức khiêu khích, cho đến khi tôi không thể thở được, tôi đẩy hắn ra, nhìn hắn trong ánh sáng mờ ảo ở đầu giường: “Vậy anh không định cho em một lời giải thích sao?”

 

Hắn lẳng lặng nhìn tôi, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: “Phu nhân của anh ghen à?”

 

*(Nam chính gọi vợ là nãi nãi, chứ không phải là lão bà, mình để từ phu nhân cho nó... xa cách)

 

Tôi nhướng mày cười khẽ, nhớ tới bức ảnh Ngải Vi gửi buổi chiều, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Em chỉ không muốn tin tức mình bị cắm sừng lên trang nhất.”

 

Hắn ôm tôi vào lòng: “Cô ấy tên là Quý Hiểu Vi, là một người bạn của anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại để giấu nước mắt, lúc trước bọn họ yêu nhau bị ép chia xa, mọi chuyện xảy ra hôm nay cho thấy hắn vẫn còn quan tâm đến cô ta.

 

Nhưng thật không may, chúng tôi là hai người không yêu nhau, cũng không tìm được nguyên nhân để chất vấn.

 

Giọng Chu Tây Du khàn khàn: “Nghe Hiểu Vi nói, trước kia chúng ta là bạn học cùng lớp à? Sao anh không nhớ mình từng học cùng phu nhân của anh vậy.”

 

Thân thể tôi cứng đờ, khẽ ừ một tiếng: “Học không đến nửa năm đã chuyển trường.”

 

Năm đó Chu Tây Du ngày nào cũng ngủ và trốn học, thời gian lên lớp cũng rất ít nên không nhớ đến tôi cũng là chuyện bình thường. Tôi không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, Quý Hiểu Vi vẫn còn nhớ rõ tôi.

 

“Anh nhớ trong lý lịch phu nhân của anh luôn được xếp hạng nhất, sao lại vào lớp của anh.”

 

Tôi không trả lời. Đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi những suy nghĩ mơ hồ của thời thiếu nữ không còn có thể diễn đạt được nữa. Tôi chỉ nhớ rằng lúc đó tôi chỉ muốn gần gũi hơn với người mà mình thích một chút.

 

Giọng nói của hắn mang theo nụ cười: “Thật sự đáng tiếc, ở gần như vậy, anh lại chưa từng gặp qua phu nhân của anh thời thiếu nữ, phu nhân có nhớ rõ anh không?”

 

Tim tôi run lên, suy nghĩ không rõ ràng quanh quẩn trong lòng, dứt khoát trả lời trái lương tâm: “Không nhớ rõ, lâu quá rồi.”

 

Ngải Vi nói, tôi là người sĩ diện, trời có sập thì mặt mũi của tôi cũng không thể sập. Tôi nghĩ có lẽ nên như vậy. Chu Tây Du không hề chú ý tới tôi nên tôi giả vờ không chú ý tới hắn.

 

3

 

Điện thoại của hắn đột nhiên vang lên vào sáng sớm, tôi bị quấy rầy ngồi dậy.

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ hoảng loạn: “Chu tổng, chồng của Quý tiểu thư tới bệnh viện làm loạn, nhất định bắt Quý tiểu thư xuất viện.”

 

Hắn nhíu chặt mày, vội vàng ra cửa, lúc đi, hắn hôn lên trán tôi một cái, giọng dịu dàng: “Xin lỗi, anh ra ngoài một lát, em ngủ tiếp đi.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Cửa bị đóng lại, tôi nhíu mày, không buồn ngủ, thấy hắn ngay cả áo khoác cũng không mặc, tôi đứng dậy đi theo hắn ra cửa.

 

Đầu thu thời tiết vẫn lạnh, Chiếc Cayenne màu đen phía trước chạy cực nhanh, bỏ xe tôi lại phía sau rất xa.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com