Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 9



Chúng tôi mới đi được nửa đường thì bị người chặn lại.

 

“Ông Sầm, gia đình ngài cũng đến ăn à? Nếu không ngại thì nhập bàn với chúng tôi đi.” Tô Nhan rất lễ phép mời.

 

Ông nội không từ chối, tôi và Mục Viễn cũng theo vào phòng riêng.

 

Trong phòng đã có một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉn chu, cử chỉ nho nhã.

 

Tô Nhan giới thiệu ông ta là Triệu Khâm – đại nhân vật trong công ty cô ấy.

 

Trong bữa ăn, mọi người nói chuyện phiếm.

 

Toàn nói những chuyện hậu trường của giới giải trí, loại chuyện mà dù có lan truyền ra ngoài thì người ta cũng chẳng tin nổi.

 

Tôi không mấy hứng thú.

 

Chỉ lặng lẽ quan sát Tô Nhan.

 

Lớp trang điểm dày cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi của cô ta.

 

Ánh mắt nhìn Triệu Khâm vừa say mê, vừa oán trách, lại mang chút không cam tâm.

 

Từng cử chỉ trong lúc mời rượu, đổi chén đều là sự quyến rũ đầy ngầm ý dành cho ông ta.

 

Tô Nhan thích Triệu Khâm.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cô ta không chịu tiễn thứ kia đi.

 

Đã có tiền, có quyền rồi thì lại bắt đầu khao khát tình cảm.

 

Nhưng dường như Triệu Khâm không thể cho cô ta một đáp án tương xứng.

 

Phụ nữ đối với ông ta chẳng qua chỉ là công cụ để giành quyền lợi.

 

Người ông ta muốn cưới, ắt phải là con nhà danh giá có thể giúp ông ta bước lên tầng cao hơn.

 

Có lẽ nét mặt tôi lúc ấy lộ vẻ khinh miệt quá rõ.

 

Mục Viễn nghiêng người lại gần, khẽ hỏi bên tai tôi:

“An An, em không khỏe à?”

 

“Không sao, em đi vệ sinh chút.”

 

Ra khỏi phòng, tôi bắt gặp Tô Nhan đang đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm.

 

Hoa hồng khi nở rộ thì đẹp, lúc tàn tạ cũng mang một nét đẹp khác thường.

 

Tô Nhan chính là như vậy.

 

Tôi không nhịn được thốt lên một câu:

“Đã đủ đẹp rồi.”

 

Nhìn thấy tôi, Tô Nhan nở nụ cười trong gương, chậm rãi nói:

“Cô không xem thường người như tôi đấy chứ, Sầm An?”

 

Tôi vừa rồi là khinh thường Triệu Khâm mà, chị à…

 

“Loại người nào? Là nữ minh tinh lăn lộn chốn showbiz? Hay là Tô Nhan – người vì yêu mà dùng thủ đoạn?”

 

Tô Nhan không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, chỉ lặng im nhìn tôi.

 

“Sầm An, cô không hiểu đâu. Cô không phải là tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nhan đưa tay khẽ vuốt má tôi:

“Thứ tôi muốn, chỉ có thể tự mình giành lấy.”

 

Nói rồi, cô ta quay người định rời đi.

 

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, giữ cô lại:

“Tô Nhan, đừng để chút dịu dàng nhất thời của đàn ông làm lạc lối.”

 

Tô Nhan hơi sững lại, rồi nở nụ cười rực rỡ:

“Sầm An, Mục tổng bên cạnh cô rất thích cô đấy, nhớ mà giữ cho chặt.”

 

Một câu này khiến tôi chợt ngẩn người.

 

Tôi buông tay.

 

Niềm vui vừa chớm nở trong lòng bỗng chốc tan biến.

 

Tô Nhan làm sao biết được… Mục Viễn chỉ là vì báo ân.

 

Ánh mắt dịu dàng kia là bản tính của loài hồ ly, đâu dễ thay đổi.

 

17.

 

Thấy tôi mãi chưa quay lại, Mục Viễn liền đi tìm.

 

Trên đường về, ba người đều im lặng.

 

Sắc mặt ông nội rất khó coi, không biết có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không dám hỏi.

 

Mục Viễn lái xe, mặt không cảm xúc.

 

Còn đầu óc tôi thì cứ quanh quẩn mãi câu nói của Tô Nhan.

 

Xem ra vẫn phải hỏi cho rõ ràng mới được.

 

Nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội.

 

Gần đây Mục Viễn thường ra khỏi nhà từ sớm, tối muộn mới về, tôi chẳng lúc nào chạm mặt được.

 

Ban đêm, tôi có cảm giác có người đứng bên giường nhìn mình.

 

Lâu dần, tôi biết đó là Mục Viễn.

 

Mỗi ngày anh ấy về, đều vào phòng tôi ngồi thật lâu mà chẳng nói gì.

 

Tôi cũng giả vờ ngủ.

 

Tối nay, Mục Viễn vẫn như thường lệ bước vào phòng tôi, khép cửa nhẹ nhàng, ngồi xuống cạnh giường.

 

Tôi mở lời trước:

“Anh không sợ tôi tỉnh dậy rồi bị anh hù chếc à?”

 

Trong bóng tối, tôi nhìn anh.

 

Ánh trăng hắt qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng của Mục Viễn, sống mũi cao, lông mi dài.

 

Anh khẽ mở môi:

“An An, xin lỗi.”

 

Tôi biết anh đang xin lỗi vì điều gì.

 

Vì anh không nói cho tôi biết sớm chuyện mình là hồ yêu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com