“An An, hôm đó trên sân thượng anh định nói thật với em. Anh không nên giấu diếm.”
Lúc đó đúng là tôi giận thật.
Nhưng cơn giận ấy đã tan từ lâu.
Vả lại, chuyện này do ông nội sắp đặt, anh cũng không thể làm trái.
Với tính tôi, nếu không trải qua một phen như vậy, chắc gì đã dễ dàng chấp nhận Mục Viễn.
Dù là với tư cách đối tượng xem mắt, hay là người tôi thích.
“Tôi rộng lượng, không thèm giận anh nữa.”
Tôi quyết định chủ động một lần:
“Mục Viễn, tôi thích anh. Còn anh, có thích tôi không?”
Cơ thể Mục Viễn khẽ run lên, định lên tiếng, nhưng tôi ra hiệu cho anh nghe tôi nói hết trước.
“Hôm đó anh và ông nội nói gì tôi đều nghe thấy. Với Sầm An tôi, báo ân không cần lấy mạng đền mạng, càng không cần lấy thân báo đáp. Lúc đó tôi chỉ là nhặt anh – một con hồ ly vừa vượt qua thiên kiếp – mang về nhà. Vài ngày sau anh đã trốn đi rồi, nào có ân nghĩa gì đâu. Nếu là yêu quái khác, trong hoàn cảnh đó tôi cũng sẽ nhặt về như vậy thôi.Nếu anh không thích tôi, thì cũng không cần vì ông nội tôi mà miễn cưỡng ở lại. Anh đi làm việc anh thích đi. Phía ông nội, tôi sẽ giải thích.”
Nói xong những lời này, trong lòng tôi vừa trông đợi lại vừa sợ hãi.
Tôi khao khát một câu trả lời rõ ràng, lại sợ câu trả lời ấy không như mình mong muốn.
Tôi siết chặt chăn, cố gắng che giấu sự căng thẳng của bản thân.
Mục Viễn lặng lẽ nghe tôi nói hết.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
18.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy Mục Viễn khẽ cười.
“An An, em có biết tại sao anh lại chọn vượt kiếp ở núi Vạn Cương không? Là vì em đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khi ấy đại kiếp nghìn năm của anh sắp đến, nghe bọn yêu quái khác nói linh khí núi Vạn Cương đang vượng, anh mới đến đó.”
“Tới nơi mới biết là vì có em ở đó. Thể chất em đặc biệt, khiến cho cả yêu quái trong núi tu luyện cũng dễ dàng hơn.”
“Biết em và cụ Sầm là pháp sư, anh rất sợ. Mỗi lần hai người lên núi, anh đều đứng quan sát từ xa, luôn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng lâu dần, anh nhận ra hai người rất khác. Không giống những pháp sư anh từng gặp, vừa thấy yêu quái là lập tức diệt trừ, nhân danh chính nghĩa mà luyện hóa hoặc giếc hại bọn anh.”
“Mỗi lần em đùa giỡn, rượt đuổi với tiểu yêu, anh đều đứng nhìn từ xa, trong lòng rất vui. Anh mong em ngày nào cũng lên núi, để được nhìn em nghịch ngợm, nhìn em bị mắng, lúc thì phụng phịu ấm ức, lúc lại quay sang trêu chọc yêu quái.”
“Ngày anh vượt kiếp, anh mong em đến, nhưng cũng sợ sấm sét làm em sợ. Vậy mà em dũng cảm hơn anh nghĩ. Em đến thật. Em nhặt anh đang hấp hối về nhà. Anh vui lắm.”
“Ở nhà em dưỡng thương mấy ngày, nghe em nói với cụ Sầm rằng ‘Ông ơi, con chồn đen kia, mình gọi nó là Cục Than nhé.’ Lúc đó anh biết mình vừa vượt kiếp xong, hình dạng xấu xí quá nên đã lặng lẽ rời đi.”
“Thế nên, An An, anh thích em. Ngay từ khi em còn chưa thích anh, anh đã thích em rồi.”
Nghe xong, ngoài cảm động ra, tôi còn thấy… đúng là khâm phục.
Có thể đem cái tính ham chơi của tôi nói thành thơ mộng thanh cao như vậy, Mục Viễn đúng là hồ ly có đẳng cấp.
“Ồ ~ Không hổ là hồ ly, tính toán với tôi từ sớm rồi.”
May mà chưa bật đèn, chứ nếu không cái mặt tôi đang cười toe toét như kẻ ngốc chắc bị Mục Viễn nhìn thấy hết.
Bất ngờ, Mục Viễn cúi xuống, giữa tôi và anh chỉ cách nhau một lớp chăn mỏng.
Ánh mắt anh chợt sáng lên.
Toang rồi, tôi quên mất thị lực ban đêm của hồ ly rất tốt.
Mục Viễn đặt một nụ hôn lên trán tôi, khẽ nói chúc ngủ ngon rồi đứng dậy ra ngoài.
Tôi gọi anh lại:
“Hồ ly, sau này không được dùng mê thuật với tôi nữa.”
Mục Viễn khó hiểu:
“Anh có dùng đâu.”
“Xạo, lần trên sân thượng, cả lần trước ở nhà tôi nữa, đều dùng rồi.”