“Không sao đâu, không nghiêm trọng. Tôi không ăn nữa, về phòng nghỉ sớm.”
Tôi đứng lên, định quay về phòng.
“Vút”— một cái, Mục Viễn lập tức dịch chuyển tới bên cạnh tôi.
Cái quái gì vậy, pháp thuật không phải để dùng như thế!
“Haha, thế giới phàm nhân không được dùng…”
Chưa nói xong, Mục Viễn đã bế bổng tôi lên bằng tư thế công chúa.
Tôi lập tức chân không chạm đất.
Giọng anh ta đầy mê hoặc:
“Không được dùng cái gì?”
Nếu giờ tôi nhìn được mặt mình, chắc đang đỏ như máu.
“Không… không được dùng pháp thuật.”
Hắn nhướng mày, cười cười:
“Được thôi.”
“Còn nữa, thả tôi xuống. Ông nội còn đang ở đây.” Tôi giãy nhẹ trong lòng anh ta, tư thế này ngại chếc đi được.
“An An, ông nội đã đi nghỉ rồi.”
Hai chữ “An An” được anh ta gọi ra khiến tôi thấy kỳ lạ, trước đây không cảm thấy gì…
Giờ lại có chút cưng chiều lẩn khuất trong đó.
Nói xong, anh ta vẫn bế tôi xuống cầu thang, từng bước từng bước rất vững vàng.
Tay tôi không biết để đâu, cuối cùng đành che mặt lại.
Ăn cơm xong, Mục Viễn lại bế tôi về phòng.
Tôi nói tôi tự đi được, nhưng không đọ lại được anh ta.
Biết vậy ban đầu đừng nói dối là hơn.
Một đi một về thế này, tôi tiêu đời thật rồi.
15.
Hôm sau.
Tôi ngủ thẳng đến chiều mới dậy.
Lững thững bước ra sân, ông nội đang ngồi dưới đình uống trà.
“Ông ơi.”
Ông ngẩng mắt liếc tôi một cái rồi lại cúi đầu:
“Tiểu Mục đi làm rồi. Trên bàn có để phần cơm, tự ăn đi.”
Tôi có hỏi gì đâu…
Ông cụ này đúng là nhiều chuyện quá mức.
“Cháu không… ừm…”
Thôi, ăn cơm trước đã.
Mùi vị không tệ.
Con hồ ly đó đúng là có bản lĩnh, tu vi cao, kiếm được tiền, nấu ăn cũng ngon nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tài đảm này cũng không chia cho tôi cái nào, đúng là ông trời thiên vị quá.
Ăn xong, tôi kể cho ông nội nghe tình hình gần đây của Tô Nhan.
Ông cầm điện thoại, nhìn ảnh Tô Nhan rồi cảm thán:
“Người trẻ bây giờ nóng lòng muốn thành công quá, cuối cùng đều phải trả giá thôi.”
Tôi thấy khó hiểu. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện nào ông nội không giải quyết được.
Hồi đó ông từ chối giúp cô ta chắc chắn là có lý do.
“Ông ơi, thật sự không còn cách nào giúp cô ấy nữa sao?”
“Ban đầu không giúp là muốn cô ta vì sợ hãi mà tự nguyện buông bỏ thứ đó. Không ngờ cô ta lại không bỏ.”
“Lúc trước thứ đó chỉ khiến cô ta ngủ không yên, giờ e là còn tệ hơn.”
Tôi lại hỏi:
“Lá bùa không còn tác dụng nữa à?”
“Lá bùa chỉ giúp cô ta không bị thứ đó quấy rầy ban đêm. Chỉ cần tiễn đi được thì sẽ không còn vấn đề gì. Nhưng nếu không tiễn đi được… Một khi đã ‘ăn mặn’, thứ đó sao dễ dừng lại vậy được.”
Nghe ông nói vậy, nghĩ đến Tô Nhan, tôi cũng thấy tiếc cho cô ta.
“Cô ấy giờ có tiền, có địa vị, còn muốn gì nữa chứ?”
“Dục vọng mà mở ra rồi thì sẽ vô tận.”
Ông nheo mắt nhìn tôi:
“Cháu tưởng ai cũng như cháu, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn chắc?”
Thôi được rồi, im lặng là vàng.
Tầm chiều, Mục Viễn đi làm về.
Vẫn là anh ta nấu ăn.
Cả ngày đi làm, về còn phải nấu nướng, không biết mệt hả trời?
“Hay mình ra ngoài ăn đi, anh không mệt sao?”
Không phải tôi xót anh ta đâu.
Chỉ là cảm giác như nhà tôi đang bóc lột người ta vậy.
Mục Viễn dừng tay lại:
“Vậy em cởi giúp anh tạp dề đi, tay anh đang dính dầu.”
Tôi bước lại giúp anh ta cởi.
Anh ta ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Được, nghe em hết.”
Hồ ly gì mà lắm chiêu quá.
Tôi ném cái tạp dề vào người anh ta:
“Dọn lẹ lên, đừng để ông nội phải chờ.”
16.
Mục Viễn lái xe, ba người chúng tôi cùng đến một nhà hàng không mở cửa cho công chúng.
Bình thường nơi này chỉ tiếp đón khách quan trọng đến bàn chuyện làm ăn.
Mục Viễn tình cờ là cổ đông ở đây, còn ông nội tôi thì là người làm phong thủy cho nhà hàng.
Vừa vào cửa, quản lý liền dẫn chúng tôi đi về phía phòng riêng.