Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 7



Hóa ra tôi mới là con thỏ trong bẫy, còn là bẫy dành riêng cho con hồ ly đó.

 

Tôi miễn cưỡng cười: “Không cần gọi con ăn cơm nữa, con hơi mệt.”

 

Nói xong, tôi lên lầu nghỉ ngơi.

 

13.

 

Hôm nay đã thu nạp quá nhiều thông tin rồi, tôi thực sự cảm thấy kiệt sức.

 

Ngã xuống giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Trong giấc mơ, tôi thấy những cảnh tượng kỳ lạ.

 

Cả Tô Nhan cũng xuất hiện, cô ta cười lạnh rồi nói với tôi:

“Sầm An, khi cậu khóc, không đẹp bằng tôi.”

 

Rồi Mục Viễn dùng đuôi của mình quấn quanh cổ tôi, ép tôi phải nhường thân thể cho hắn.

 

Cảm giác ngột ngạt khiến tôi tỉnh giấc, hóa ra là dây tai nghe quấn quanh cổ tôi.

 

Thật kỳ lạ, tôi chỉ gặp Tô Nhan một lần, sao lại mơ thấy cô ta?

 

Lấy điện thoại ra nhìn, đã là hai giờ sáng.

 

Trên màn hình xuất hiện rất nhiều tin tức giải trí về Tô Nhan.

 

Tôi tùy tiện nhấp vào một bài để xem.

 

Nội dung là: “Ngay cả mỹ nhân đứng đầu giới giải trí cũng có ngày mất đi vẻ đẹp.”

 

Bài viết kèm theo một số ảnh chụp đường phố, khi phóng to xem, gương mặt của Tô Nhan vẫn là gương mặt đó, nhưng tinh thần đã rất tồi tệ, mắt thâm quầng, vùng trán có vẻ hơi đen, cả người như thể đã bị hút hết linh hồn, hốc hác.

 

Trạng thái của cô ấy so với ngày tôi gặp khác biệt một trời một vực.

 

Tôi cũng không cảm thấy lạ, dù sao thì nuôi loại thứ đó… bị phản tác dụng là chuyện bình thường.

 

Nhưng có lá bùa của ông nội, chắc chắn không thể tồi tệ đến thế. Có lẽ là cô ta không nghe lời khuyên của ông nội.

 

Cái thứ đó vẫn còn được nuôi dưỡng, và càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

 

14.

 

Tôi thấy hơi đói, định xuống lầu tìm gì đó ăn.

 

Mới đi được mấy bước thì nghe tiếng nói chuyện từ phòng khách, là ông nội và Mục Viễn.

 

Tôi dừng chân, ngồi xuống bậc thang, lắng nghe.

 

Ông nội nói:

“Mục Viễn, An An sắp tròn hai mươi tư tuổi rồi.”

 

Mục Viễn đáp:

“Lão Sầm, đến lúc đó con nhất định sẽ dốc toàn lực, ân nghĩa này con nói được làm được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ông nội:

“Không phải vì chuyện báo ân, năm xưa với tu vi của con, cho dù không có An An cũng có thể vượt qua thiên kiếp ngàn năm. Chỉ mong con có thể chăm sóc tốt cho An An.”

 

Mục Viễn:

“Xin người yên tâm. Nhưng chuyện này tạm thời đừng nói với An An.”

 

Ông nội:

“Được.”

 

Hai mươi tư tuổi, theo lý thì cũng chẳng phải độ tuổi gì đặc biệt.

 

Nhưng tôi chưa chắc sống qua được cái tuổi ấy.

 

Khi tôi mới sinh ra, ông nội từng bói một quẻ, quẻ tượng cho thấy tôi sẽ gặp đại kiếp năm hai mươi tư tuổi.

 

Cụ thể là khi nào, gặp chuyện gì thì không rõ, nên ông vẫn luôn lo lắng chuyện đó.

 

Từ nhỏ ông đã thúc ép tôi tu luyện pháp thuật.

 

Nhưng tôi chẳng ra gì, ông trời cho tôi thiên phú cực tốt mà lại không cho tôi trái tim chịu yên ổn mà tu luyện.

 

Tôi cũng chưa bao giờ thật sự để tâm đến cái “ đại kiếp” đó.

 

Còn từng nghĩ ông nội lo xa quá, với pháp lực của ông thì tôi có thể gặp chuyện gì được chứ?

 

Nhưng giờ nghe ông nói vậy, tôi bắt đầu thấy sợ.

 

Không lẽ là bị sét đánh à?

 

Tôi cũng có phi thăng đâu, chắc không đến mức đấy. Với lại tu vi của tôi cách phi thăng còn kém xa Mục Viễn cơ mà.

 

Mà điều khiến tôi thắc mắc là: khi nào tôi từng cứu Mục Viễn?

 

Quen nhau mới có ba tháng.

 

Lẽ nào là con hồ ly đen tôi nhặt được lúc nhỏ trong núi quê nội?

 

Nhưng con cáo đó là màu đen tuyền cơ mà.

 

Chẳng lẽ lúc độ kiếp Mục Viễn lăn qua lăn lại để bị sét đánh đến đổi màu?

 

Lăn lộn nhảy nhót, cảnh tượng đó cứ gọi là đẹp không chịu được, hahaha…

 

Nghĩ đến đây tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

“An An?” Giọng bước chân của Mục Viễn càng lúc càng gần.

 

chếc rồi, bị phát hiện đang nghe lén.

 

Giả vờ thôi.

 

“Tôi đói, định xuống kiếm gì ăn.” Tôi xoa cổ chân, nói tiếp: “Lỡ bị trẹo chân.”



Mục Viễn đứng dưới bậc thang, nhìn tôi đầy lo lắng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com