Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 6



Ba tháng gắn bó chẳng là gì à?

 

Đúng là tôi tự mình đa tình.

 

Thấy tôi chưa rời đi, Mục Viễn nói thêm một câu:

“Em cần anh đưa về không?”

 

“Không cần đâu, sếp.” Tôi nghiến răng, quay người bỏ đi.

 

Vừa bước ra khỏi văn phòng, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

 

Cơn giận bùng lên, cùng lắm thì cá chếc lưới rách!

 

Tôi gắng nhịn vài giây mới không ném chuỗi hạt vào mặt anh ta.

 

Tôi nhịn. Ai bảo tôi đúng là kém thật.

 

Hu hu hu… vừa giận vừa ấm ức.

 

11.

 

Về đến căn hộ, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Căn phòng mà Mục Viễn đã từng vào thật sự không thể chịu đựng nổi dù chỉ một giây.

 

Quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng, chẳng biết khi nào Mục Viễn sẽ đến lấy mạng tôi.

 

Ở nhà ông nội, tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều.

 

Kéo hành lý, tôi vội vàng chạy thẳng đến nhà cũ.

 

“Ông nội, ông chủ của con... anh ta... anh ta...” Tôi thở hổn hển, không thể thốt ra lời.

 

“Anh ta sao lại ở đây?”

 

Ồ.

 

Con hồ ly này thật sự to gan lớn mật thật đấy.

 

“Tên hồ ly kia, ngươi ngông cuồng quá rồi đó!” Nói xong, tôi nhanh chóng tạo một động tác tay, chuẩn bị quyết một trận sống chếc với Mục Viễn.

 

Cảm giác như đang lợi dụng thế lực để uy h.i.ế.p hồ ly vậy.

 

Ai ngờ ông nội giơ tay ngăn tôi lại và ném cho tôi một ánh mắt. Ánh mắt đó như đang nói: “Cháu không đánh lại người ta đâu.”

 

“Ông nội, anh ta là yêu quái mà.”

 

Ông nội vẫn bình tĩnh: “Yêu quái thì sao? Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng thấy nhiều à?”

 

Đúng vậy.

 

Hồi nhỏ tôi theo ông nội lên núi Vô Cương tu luyện, ông đứng trước dạy tôi pháp thuật.

 

Chỉ cần ông quay lưng, tôi đã biến mất.

 

Chạy đuổi theo những tiểu quái vật trên núi, vui đùa cùng chúng.

 

Nếu không phải tôi ham chơi, tôi đã không đánh không lại con hồ ly này.

 

Thật sự là quá hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

12.

 

Cuối cùng, vì thể diện của ông nội, tôi đã không ra tay.

 

Mục Viễn lại như chủ nhà ở đây, đến gần tôi và nói:

“An An, hôm nay dì Nam về nhà thăm cháu rồi. Em thích ăn gì, anh làm cho.”

 

Tôi mỉm cười, cố tình khiêu khích:

“Thích ăn... sườn hồ ly nướng than, sườn hồ ly xào chua ngọt,

tai hồ ly trộn, và thịt ba chỉ hồ ly kho tàu...”

 

Mục Viễn nghe xong, sắc mặt thay đổi từ trắng sang đen, nhưng không nói gì thêm, chỉ trả lời một tiếng “được” rồi bước vào bếp.

 

Ông nội lại thoải mái, đứng khoanh tay như đang xem kịch.

 

Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó.

 

Tôi kéo ông nội lại, nhỏ giọng hỏi:

“Chắc không phải là đối tượng mai mối mà ông nói trong điện thoại đó chứ?”

 

Ông nội gật đầu: “Cuối cùng cũng thông minh một lần rồi.”

 

Đầu óc tôi trống rỗng.

 

Một cao thủ phong thủy lại tìm cho cháu gái mình một con yêu quái làm đối tượng. Thật là chưa từng nghe thấy.

 

“Con không đồng ý!”

 

“Không đồng ý? Ông thấy con khá là đồng ý đấy. Ba tháng qua, ở bên cạnh người ta, không gọi cho ông một cuộc điện thoại, có vẻ khá vui vẻ mà.”

 

Ôi, có vẻ như tâm sự của tôi đã bị nhìn thấu.

 

Nhưng vẫn phải giả vờ một chút: “Anh ta là hồ ly, yêu quái mà.”

 

“Chỉ cần bản tính tốt, phẩm hạnh tốt, thì là gì không quan trọng.” Ông nội gõ đầu tôi một cái. “Đừng quên tổ huấn của gia đình chúng ta.”

 

Tổ huấn là: “Muôn vật có linh, mọi sinh linh đều bình đẳng. Chỉ cần không quậy phá, gia đình ta sẽ không can thiệp.”

 

Tốt, cái đó không quan trọng.

 

Quan trọng nhất là... Mục Viễn có thích tôi không?

 

Thôi, tìm cơ hội hỏi riêng vậy.

 

Cuối cùng, ông nội lại bổ sung một câu:

“À, đúng rồi. Cái bài đăng ba tháng trước là ông bảo người đăng đấy. Nếu trực tiếp bảo con đi mai mối, sợ con không chịu, nên mới tìm lý do để con gặp thử.”

 

“Biết rồi thì đừng giận Mục Viễn nhé.”

 

Ồ, thật là tuyệt.

 

Ông nội mà không mở một dịch vụ mai mối, đúng là phí tài năng.

 

“Vậy là cái mặt ngọc bội của con hỏng rồi sao? Hay là Mục Viễn pháp lực quá cao?”

 

“Ba tháng trước, trước khi con ra ngoài, ông đã tráo của con rồi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com