Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh
9.
Hôm sau, tôi đến công ty sớm hơn nửa tiếng, lúc đó Mục Viễn còn chưa tới.
Tôi đặt bữa sáng lên bàn làm việc của anh ta, rồi thấy các đồng nghiệp lần lượt đến ngồi vào chỗ.
Nghĩ đến lời ông nội, tôi tháo chuỗi hạt đeo tay ra, bỏ vào túi nhỏ mang bên người.
Sau đó bắt đầu đi dạo khắp công ty.
Công ty rất lớn, tôi đi lên đi xuống một vòng, chuỗi hạt không có bất cứ phản ứng nào.
Lo là mình còn chưa dò kỹ, tôi lại đi một vòng nữa.
Vẫn không có động tĩnh.
Tôi liếc nhìn về phía văn phòng của Mục Viễn, bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn.
Anh ta cũng không có mặt ở đó.
Tôi định nhắn tin hỏi thử thì anh ta đã gửi trước:
“An An, lên sân thượng một lát.”
“Vâng, em lên ngay.”
Tôi đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy thì cảm thấy chuỗi hạt hơi nóng lên.
Ra khỏi thang máy còn phải đi thêm một đoạn cầu thang mới lên đến sân thượng.
Càng đến gần sân thượng, chuỗi hạt càng nóng.
Khi tôi vừa đi được nửa đoạn cầu thang thì đã nhìn thấy bóng lưng của Mục Viễn từ xa.
Anh ta vẫn mặc vest thẳng thớm, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, thân hình cực chuẩn.
Chỉ là…
Sau lưng anh ta đong đưa một cái đuôi hồ ly màu trắng rất lớn.
Cơn tức giận trong tôi lập tức trào lên.
Nghĩ đến ba tháng qua Mục Viễn đối tốt với tôi thế nào, quả nhiên là có mưu đồ cả.
Tôi siết chặt chuỗi hạt trong túi, chỉnh lại tâm trạng.
Mặt mày tươi tỉnh, tôi bước tới gọi:
“Tổng giám đốc Mục, anh gọi em có việc gì vậy?”
Mục Viễn quay lại, đôi mắt phượng chan chứa dịu dàng:
“An An, em thấy khỏe hơn chưa?”
Suýt chút nữa tôi đã lạc thần.
Nhưng cảm giác bỏng rát ở eo lập tức kéo tôi tỉnh táo lại. Tôi nghiến răng mắng thầm trong lòng: “Tên hồ ly lẳng lơ, dám dùng yêu thuật mị hoặc ta!”
Tôi giữ vẻ điềm tĩnh đáp:
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn sếp quan tâm.”
Nghe vậy, Mục Viễn hơi nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu:
“Sao hôm nay lại khách sáo vậy?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông, là ông nội gọi.
Thật đúng lúc!
Tôi ra hiệu xin phép nghe máy, đi sang một bên, nhỏ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông ơi, con gọi để nói…”
Chưa kịp dứt lời thì bị ông ngắt ngang:
“An An à, chiều nay về nhà một chuyến, gặp mặt người ta mai mối cho con.”
“Mà con vừa nói gì cơ?”
“Không có gì đâu ông ạ, về rồi nói sau.”
Cúp máy, tôi thấy Mục Viễn như định nói gì đó.
Nhưng tôi không muốn nghe, liền mượn cớ nói không khỏe, gió trên sân thượng mạnh quá, muốn xuống nghỉ ngơi.
Mục Viễn đồng ý.
Trong thang máy, cả hai đều im lặng.
Tôi mặt mày tái nhợt, Mục Viễn nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi tránh ánh mắt anh ta, cúi đầu không nhìn.
Chỉ thấy trong thang máy tràn ngập mùi yêu khí của hồ ly, khiến tôi vô cùng ngột ngạt, khó chịu đến mức không thở nổi.
10.
Về lại chỗ làm, tôi nhìn chằm chằm vào văn phòng của Mục Viễn rất lâu.
Nghĩ mà tức, đạo hạnh của tôi còn thấp, trước giờ lại chẳng nhìn ra chút sơ hở nào.
Bây giờ càng không thể manh động, phải về bàn bạc với ông nội trước đã.
Nhưng thật sự là giận quá!
Tôi vậy mà còn tưởng anh ta có chút tình cảm với mình.
Sầm An, mày đúng là đồ ngốc!
Lo mà tu luyện cho đàng hoàng thì giờ đâu bị hồ ly đực dụ dỗ thế này?
Hối hận, cực kỳ hối hận!
Viết được nửa lá đơn xin nghỉ việc, tôi lại xóa sạch.
Tôi sợ anh chắc?
Cứ chờ xem cái tên hồ ly này định giở trò gì!
Tôi lấy lại bình tĩnh, bước vào văn phòng Mục Viễn:
“Sếp, em muốn xin nghỉ phép.”
Mục Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quan tâm:
“Sao vậy? Vẫn thấy khó chịu à? Anh đưa em đi bệnh viện nhé.”
Ồ, diễn giỏi thật đấy, đúng là tình cảm chân thành lắm.
“Không phải đâu, sếp.”
“Em về ra mắt, gia đình sắp xếp rồi, không từ chối được.”
Sắc mặt Mục Viễn lại trở nên bình thản, nhàn nhạt đáp:
“Ồ.. .Vậy em cứ đi đi.”
Chỉ vậy thôi à?
Nghe tôi nói đi xem mắt mà không có lấy một tia cảm xúc?
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com