Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 2



“Tổng giám đốc Mục, công ty chúng ta kiếm tiền giỏi thế là nhờ mời thầy phong thủy nào vậy ạ?”

 

Mục Viễn lạnh nhạt đáp:

“Mê tín phong kiến là không được, đều là dựa vào sự cố gắng của tôi.”

 

Tôi bị nghẹn họng luôn.

 

Nhưng tôi cũng nhận ra, ngoài vị trí đắc địa ra thì công ty chẳng hề có dấu hiệu nào liên quan đến phong thủy.

 

Thậm chí, đến cả mấy món trang trí bình dân như bắp cải ngọc hay mèo chiêu tài cũng không thấy bóng dáng.

 

Làm được vài hôm thấy quá nhàm chán, tôi quyết định nghỉ việc.

 

“Ông chủ, tôi muốn nghỉ việc.”

 

Mục Viễn ngạc nhiên:

“Tại sao? Làm ở công ty không vui à?”

 

chếc thật, ngoài việc đi rong và lười biếng thì tôi có làm gì đâu.

 

“Không phải, mà là…”

 

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do.

 

Mục Viễn đã đập tay lên đùi cái bốp:

“Đừng đi! Tôi tăng lương cho cô, chuyển khoản ngay lập tức.”

 

“Không phải chuyện tiền nong, mà là… tôi ở công ty cũng chẳng có gì để làm cả.”

 

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt trầm ngâm một lúc, rồi nheo mắt lại:

“Vậy từ giờ cô mang bữa sáng cho tôi là được. Làm tốt nhé.”

 

Tôi sững người…

 

Không phải là kiểu quy tắc ngầm mới gì đó chứ?

 

Vừa nghĩ vậy, tôi đã thấy ngay thông báo chuyển khoản trên WeChat, liền đếm số 0, nghìn, chục nghìn… trăm nghìn.

 

Tôi đổi ý rồi, đồng nghiệp thân thiện, cơm căng tin ngon, ông chủ lại đẹp trai.

 

“Vâng thưa sếp! Em không làm phiền nữa, em ra ngoài trước đây, có gì cứ gọi em nhé!”

 

Lúc đóng cửa, tôi thấy Mục Viễn hí hửng xé toạc lá đơn xin nghỉ việc của tôi.

 

4

 

Không làm được một thầy phong thủy giỏi thì làm linh vật may mắn hưởng lương cao trong công ty cũng không tệ.

 

Tôi sao lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng vô dụng như vậy chứ.

 

Nếu ông nội biết được, thể nào cũng lại bắt đầu bài giáo huấn với cái giọng hận sắt không thành thép mà càm ràm:

“An An, cháu có thiên phú như thế, sao lại không chuyên tâm gì cả?”

 

“Sầm An, nếu cháu không chịu tu luyện cho đàng hoàng, coi chừng bị người ta bắt đi làm vật dẫn tu luyện đấy.”

 

“Sầm An à, ông hết cách với cháu rồi, sau này cháu sẽ hối hận cho mà xem.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ông ơi, con xin lỗi… nhưng ông chủ cho quá nhiều tiền rồi…

 

Mỗi ngày đúng tám giờ, tôi đều bày bữa sáng lên bàn làm việc của Mục Viễn.

 

Lén quan sát khẩu vị của anh mấy hôm.

 

Anh không kén ăn, cái gì cũng ăn, đặc biệt là thịt gà và thịt thỏ.

 

Vì vậy tôi liền thay đổi thực đơn mỗi ngày với đủ món từ gà và thỏ.

 

Cuối cùng cũng có một ngày, khi nhìn thấy món đầu thỏ cay tê trước mặt, Mục Viễn bất lực nói:

“Dù ngon thì cũng không thể ăn mỗi ngày được, hay là mai đổi món khác nhé?”

 

Ông chủ sao lại dùng giọng điệu như đang nhờ vả thế này, lẽ ra phải ra lệnh thẳng thừng chứ.

 

Không thì tôi thấy áy náy với cái mức lương này lắm.

 

“Vậy ông chủ muốn ăn gì, cứ nhắn WeChat cho tôi trước khi ngủ, sáng sớm tôi sẽ đi mua mang đến.”

 

Ánh mắt Mục Viễn lóe lên một tia ngạc nhiên, còn nhấn mạnh lại một lần:

“Chắc chắn là trước khi ngủ đấy, như vậy có tiện không?”

 

Tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn anh:

“Tất nhiên là tiện rồi ạ!”

 

“Vậy làm phiền cô nhé.”

 

Từ đó, mỗi tối mười giờ tôi đều nhận được tin nhắn của Mục Viễn.

 

Lúc nào cũng đúng giờ và y hệt ba câu, không hơn không kém:

“Tên món.”

 

“Cảm ơn.”

 

“Chúc ngủ ngon.”

 

Các món mà Mục Viễn chọn đều ở gần công ty, thuận tiện ghé qua mua, hoàn toàn không phiền phức gì.

 

Tôi không biết là anh cố ý hay chỉ là trùng hợp…

 

Chẳng hiểu sao, những món anh thích ăn đều đúng ngay gần công ty.

 

Tôi càng lúc càng có thiện cảm, đúng là một ông chủ chu đáo dễ thương.

 

5

 

Thức dậy sớm lâu ngày khiến tôi mệt mỏi, cộng thêm hôm nay lại đến kỳ.

 

Tôi liền nhắn xin nghỉ phép với sếp:

“Ông chủ, em thấy không khỏe, xin nghỉ một ngày ạ.”

 

Kèm theo đó là một sticker mặt đáng thương.

 

“Được, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

 

Phản hồi ngay lập tức?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com