Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 1



1.

 

Ba tháng trước, tôi thấy một bài đăng trên diễn đàn ngành nghề, tiêu đề là: “Tòa nhà Viễn An có điều kỳ lạ.”

 

Với tâm thế rèn luyện tay nghề, tôi quyết định đến đó điều tra thử.

 

Nhưng khi đến tòa nhà Viễn An, tôi chếc sững.

 

Bởi vì tôi không tài nào bước chân vào đó được, đội an ninh của Tập đoàn Viễn An làm việc quá nghiêm ngặt.

 

Tôi dùng hết mọi cách, cuối cùng đến cả hạ sách nhất là “mỹ nhân kế” cũng đem ra dùng.

 

Mặc váy dài bó sát, đi giày cao gót tám phân, tôi tiến về phía tòa nhà.

 

Trước khi bước qua cửa lớn, tôi còn đứng trước kính ngắm nghía bản thân hồi lâu, dồn hết dũng khí mới bước vào.

 

Vừa định lên lầu thì bị bảo vệ chặn lại: “Không có thẻ làm việc, không được vào.”

 

Thật chẳng nể mặt mỹ nhân chút nào.

 

Tôi cười rạng rỡ với anh bảo vệ: “Anh ơi, tôi có hẹn với Tổng giám đốc Mục của các anh.”

 

Anh ta không đổi sắc mặt, quay đi gọi điện, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi: “Thưa cô, xin hỏi tên cô là gì?”

 

Tôi vuốt lại tóc, tự tin trả lời: “Tôi là Sầm An.”

 

Một lát sau, anh bảo vệ lễ phép tiễn tôi ra ngoài: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Mục không có hẹn.”

 

Tôi đành tiu nghỉu quay về nhà.

 

2.

 

Về đến nhà, tôi vẫn chưa cam tâm.

 

Thế là tôi liên tục tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến Tập đoàn Viễn An, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào.

 

Tôi chán nản ngã phịch xuống sofa, khổ sở suy nghĩ, chẳng lẽ là vì ảnh hưởng của ông nội tôi trong giới phong thủy không còn đủ mạnh? Hay là công ty lớn thế này vốn không tin vào mấy thứ đó?

 

Dù sao thì ông nội tôi, Sầm Sở, là người có tầm ảnh hưởng nhất trong giới phong thủy. Rất nhiều quan chức quyền thế và ngôi sao nổi tiếng đều thường xuyên đến nhờ vả ông.

 

Cùng mang họ Sầm, mà đãi ngộ khác nhau quá xa.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào trang chủ của Viễn An, thì thông báo tuyển dụng đột ngột hiện ra.

 

Không chần chừ, tôi nộp đơn ứng tuyển vị trí lễ tân.

 

Ngay sau đó, điện thoại đã nhận được thông báo phỏng vấn:

“Thưa cô Sầm, mời cô đến công ty phỏng vấn vào lúc hai giờ chiều ngày mai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm sau, tôi mặc bộ đồ dáng thể thao đến phỏng vấn.

 

Vừa vào sảnh, anh bảo vệ lại định chặn tôi lại, tôi liền giơ hồ sơ xin việc lên trước mặt anh ta.

 

Anh ta lập tức chuyển động tác từ chặn lại thành mời vào.

 

Tuyệt thật.

 

Tôi đi thẳng lên tầng 12. Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã nhận ra tòa nhà Viễn An này có gì đó khác thường.

 

Phong thủy quá mức tốt, không biết là cao nhân nào thiết kế.

 

Nhưng ông chủ thì lại rất kỳ lạ.

 

Khi thấy người phỏng vấn là Mục Viễn, tôi ngỡ ngàng.

 

Chức lễ tân cũng cần tổng giám đốc đích thân phỏng vấn sao?

 

Lần đầu đi làm, tôi không có nhiều kinh nghiệm.

 

Mục Viễn cầm lấy hồ sơ của tôi, thậm chí chẳng buồn nhìn, hai tay đặt lên bàn:

“Ngày mai đi làm nhé, vị trí thư ký tổng giám đốc.”

 

Tôi ngạc nhiên:

“Tổng giám đốc Mục, tôi ứng tuyển là vị trí lễ tân mà.”

 

Tôi không có kinh nghiệm gì, nên cũng chẳng tự tin nhận việc gì khác, nhưng làm hình ảnh đại diện thì chẳng có vấn đề.

 

Mục Viễn khẽ cười:

“Không sao, tôi nói được là được.”

 

Và thế là tôi thuận lợi bước vào Tập đoàn Viễn An, trở thành thư ký của Mục Viễn.

 

3.

 

Sau khi nhận việc, công việc hoàn toàn không bận rộn, thậm chí có thể nói là chẳng có gì để làm.

 

Mục Viễn không giao việc cho tôi, cũng không hạn chế hoạt động của tôi.

 

Tuy cảm thấy anh ta rất kỳ quặc, nhưng đối với tôi thì lại rất thích điều này.

 

Nhân cơ hội này, tôi đi dạo khắp mọi ngóc ngách trong tòa nhà, từ trong ra ngoài, cũng không phát hiện điều gì bất thường.

 

Tôi bắt đầu rủa thầm trong lòng:

“Cái tên không ra gì nào lại đăng cái bài nhảm đó lên vậy?”

 

Thậm chí tôi còn từng nghi ngờ, có phải Mục Viễn nhận tôi vào làm là vì nể mặt ông nội tôi hay không.

 

Nhưng sau nhiều lần dò xét, tôi phát hiện không phải.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com