Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh
Lại một lần nữa cảm thán: đúng là ông chủ thần tiên!
Nằm trên giường đến trưa bắt đầu thấy đói, tôi tiện tay đặt hàng, gọi món miến nghêu cay đặc biệt.
Còn ghi chú:
“Phiền anh shipper mua giúp một chai Sprite lạnh ạ, cảm ơn nhiều!”
Tôi còn gửi thêm cho shipper một cái lì xì, rồi bắt đầu nằm chờ.
Rất nhanh sau đó, người giao hàng đã đến.
“Miến nghêu cay, chị ơi đến rồi đây…”
Vừa mở cửa, tôi đơ người tại chỗ.
Chỉ thấy Mục Viễn trong bộ vest chỉnh tề, tay xách đầy đồ, trong đó có phần đồ ăn của tôi.
“Ô… ông chủ?”
Mục Viễn mỉm cười nhẹ, lướt qua tôi, chân dài một bước đã vào thẳng nhà.
Đặt đồ xuống, anh một tay cởi cúc áo vest rồi ngồi xuống.
Tôi gãi đầu, đóng cửa lại rồi cũng ngồi xuống ghế sô pha.
Mục Viễn dịu giọng nói:
“Không khỏe thì đừng ăn đồ cay và lạnh.”
“Ăn cái này đi.”
Một bát cháo được đẩy đến trước mặt tôi, không cho từ chối.
Tôi ngơ ra một lát rồi cầm thìa bắt đầu ăn.
Cháo mềm mịn ngọt nhẹ, nấu vừa tới, rất ngon.
Thấy tôi ăn vui vẻ, Mục Viễn liền mở phần miến tôi đặt rồi bắt đầu ăn.
Giàu như thế mà còn đi giao đồ ăn?
Tôi không hiểu, liền hỏi:
“Ông chủ, công ty mình có thêm mảng giao đồ ăn à?”
Mục Viễn cười:
“Không có đâu, thấy em không khỏe nên đặc biệt đến thăm.”
“Vừa hay gặp shipper dưới nhà, tiện tay mang hộ lên luôn.”
Đặc biệt đến, lại còn “tiện tay” mang hộ?
Sự quan tâm này có hơi quá rồi đấy.
Không lẽ Mục Viễn có ý gì với tôi?
Tôi vô thức lại gần Mục Viễn, khẽ hít một hơi, một mùi hương gỗ dịu mát và thanh sạch phảng phất trong không khí.
Không có chút yêu khí nào.
Tuy đạo hạnh tôi còn nông, nhưng với thể chất đặc biệt và thiên phú tốt, chuyện ngửi không ra yêu khí là không thể.
Vậy nghĩa là… Mục Viễn thích tôi?
“Ngửi gì vậy?”
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Mục Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt tôi nóng bừng, lập tức ngồi thẳng dậy, chỉ tay vào đồ ăn:
“Miến nghêu cay… thơm quá.”
Lời vừa dứt, Mục Viễn đã nhanh tay cất phần miến vào túi rác, ném vào thùng luôn.
“Khỏe lại rồi hãy ăn, anh cũng không ăn nữa, đỡ khiến em thèm.”
“Cứ nghỉ ngơi mấy hôm, khỏe hẳn rồi hãy đi làm.”
Ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng, giọng nói cũng toàn là quan tâm ân cần.
Tôi cảm thấy thở không thông, tim đập rộn ràng, chỉ biết im lặng gật đầu.
6.
Nghỉ ở nhà không có việc gì làm, tôi liền muốn về thăm ông nội.
Ông sống trong biệt thự giữa sườn núi, vừa đến cổng, lòng tôi bỗng chùng xuống.
Nghĩ đến căn hộ nhỏ xíu của mình, rồi nhìn căn biệt thự rộng rãi, trang trí thanh nhã trước mắt…
Đúng là người với người khác nhau một trời một vực, xã hội này thật kỳ lạ.
Hồi còn ở đây thì chẳng thấy gì, mấy tháng không về mà giờ nhìn lại chỉ thấy chạnh lòng.
Vừa bước vào cửa, đã nghe tiếng cãi vã kịch liệt vọng ra từ thư phòng.
Một giọng nữ vừa khóc vừa cầu xin:
“Ông nội Sầm, xin ông, giúp tôi đi.”
“Tôi thực sự đã nghĩ đủ mọi cách rồi, chỉ còn ông là hy vọng cuối cùng.
“Bao nhiêu tiền cũng được, ông cứ ra giá.”
Ông nội tôi giận dữ quát lên:
“Có phải chuyện tiền nong đâu!
“Nhà họ Sầm chúng tôi không làm những chuyện trái với lương tâm như vậy!”
“Cô đi tìm người khác đi!”
Tiếng khóc vẫn không ngừng:
“Thật sự… không còn cách nào sao?”
Ông nội tôi thở dài:
“Không còn. Đã bảo sớm mời cái thứ đó đi rồi, giờ thì muộn rồi.”
“Cái này cầm lấy, ít ra còn giúp ngủ ngon. Đi đi.”
Tôi đang ngồi trong phòng khách thì thấy một người phụ nữ từ thư phòng đi ra.
Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng uyển chuyển, tôi nhận ra ngay!
Đó là Tô Nhan, ngôi sao nữ đang cực kỳ nổi tiếng.
Nổi đến mức phủ sóng toàn thành phố, ra đường là thấy poster cô ấy, chuyển kênh tivi kênh nào cũng có mặt cô ta.
Tô Nhan thấy tôi, thoáng sững người.
Chắc không muốn để tôi thấy bộ dạng chật vật lúc này.
Cô ấy gượng cười một cái, lễ phép gật đầu rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com