Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh
Tôi cạn lời:
“Gấp vậy sao? Mới có mấy tháng thôi mà.”
Hai người chẳng thèm để ý đến tôi, cứ hào hứng bàn bạc.
Sau mấy ngày tranh luận, cuối cùng cũng có kết luận.
“Gọi là ‘Sầm Mục’ đi,” Mục Viễn nói với vẻ vô cùng phấn khích.
Ông cụ bên cạnh gật đầu lia lịa:
“Được đấy, tên này được đấy!”
Tôi thật sự không thể chấp nhận nổi việc đây là kết quả của mấy ngày suy nghĩ:
“Có phải... hơi tùy tiện quá không?”
“Đâu có! Theo họ mẹ là siêu ngầu rồi, mà cái tên này nghe cái biết ngay là con ai luôn!”
Nhìn bộ dạng đắc ý của Mục Viễn, tôi cũng không nỡ dội gáo nước lạnh vào anh, coi như ngầm đồng ý.
Tên gì không quan trọng, chỉ cần con khỏe mạnh, lớn lên bình an là được.
Không biết có phải do mang thai hay không, tôi ngày càng mệt mỏi, thể lực suy kiệt.
Ba tháng đầu không bị ốm nghén hay khó chịu gì.
Ăn được, nhưng ăn mãi cũng không tăng cân, mà còn ngày càng gầy đi.
Mục Viễn cũng nhận ra tình trạng bất thường của tôi, tôi còn trách anh:
“Tiểu hồ ly nhà anh sao mà khó mang quá vậy, làm em khổ muốn chếc.”
Cơ thể tôi mỗi lúc một yếu.
Mục Viễn đề nghị:
“Hay là... bỏ đứa bé đi. Anh chỉ mong em bình an.”
Nhìn anh đầy đau lòng và luyến tiếc, tôi cũng không đành lòng.
Dù sao... cũng là con của tôi.
Lúc ấy tôi mới thật sự hiểu được vì sao trước kia Tô Nhan lại nhắm vào tôi để giữ con.
Nếu có cách, tôi cũng muốn con được sinh ra khỏe mạnh.
Cuối cùng tôi cũng dần dần d.a.o động.
Nhìn ông nội và Mục Viễn ngày nào cũng lo lắng cho tôi, tôi bắt đầu nảy sinh ý định phá thai.
Mục Viễn an ủi tôi:
“An An, không sao đâu, nhận con nuôi cũng giống vậy thôi, đều là con của chúng ta cả.”
Nhưng điều kỳ lạ là, chỉ cần tôi nảy ra ý định từ bỏ đứa bé, ông nội liền đổ bệnh, bệnh rất nặng, mà không rõ nguyên nhân.
29.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định giữ lại đứa bé.
Tôi đã hiểu ra kiếp nạn lớn nhất đời mình chính lấy mạng đổi mạng.
Nếu không giữ con, ông nội sẽ bệnh không dậy nổi.
Nếu giữ con, tôi sẽ mất mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nói với Mục Viễn:
“Em muốn giữ đứa bé, làm mẹ cực khổ chút cũng là chuyện bình thường.”
Nhưng tôi không nói với anh, rằng kiếp nạn của tôi chính là như vậy.
Tưởng rằng qua sinh nhật hai mươi tư tuổi rồi thì có thể bình an vô sự.
Chớp mắt một cái, niềm vui mang thai lại trở thành bùa đòi mạng.
Ông nội cũng phát hiện ra, chỉ ngồi trên giường mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Lần đầu tiên tôi thấy ông khóc, tim như bị bóp chặt lại.
Tôi kìm nước mắt, đẩy cửa bước vào.
“Ông ơi, không sao đâu mà,” tôi cắn răng, cố nói ra những lời ấy, “Dùng cháu đổi lấy ông và đứa bé, một đổi hai, mình còn lời cơ mà.”
“Hay là ông mắng cháu vài câu đi, thấy ông như thế này cháu không quen.”
Ông cụ bật cười trong nước mắt, vỗ vỗ tay tôi.
Chẳng bao lâu sau, Mục Viễn cũng biết được sự thật.
Anh thức trắng nhiều đêm, canh chừng bên tôi.
“Tu luyện ngàn năm cũng phải nghỉ ngơi chứ,” tôi đưa tay lên vuốt mắt anh, tay ướt đẫm.
“Anh nhìn em ngủ là được rồi, An An.”
Vừa dứt lời, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi mơ rất nhiều, trong mơ tôi không chếc.
Tôi dẫn theo đứa trẻ tu hành trên núi Vạn Cương, ông nội ngồi bên cạnh nhìn.
Ông nội khen con bé:
“Còn giỏi hơn mẹ nó nhiều.”
Chẳng nghiêm khắc như lúc đối với tôi.
Tỉnh lại, Mục Viễn không còn ở bên tôi.
Tôi thấy tinh thần tốt hơn một chút, liền xuống giường.
Cảm giác không đúng, cả bốn chân chạm đất.
Tôi chạy đến trước gương, không còn là Sầm An nữa.
Chỉ còn một con hồ ly toàn thân trắng muốt, lông mượt, khóe mắt hẹp dài nâng lên.
Đó là đôi mắt của Mục Viễn.
Mục Viễn đã hoán đổi thân xác với tôi?!
Anh ấy muốn thay tôi độ kiếp!
Tôi lo lắng chạy xuống tầng, không thấy “tôi” và ông nội đâu cả.
Sốt ruột quá, tôi gọi mãi.
Dì Nam nghe tiếng chạy đến, bế tôi lên, nhẹ nhàng vuốt ve lông tôi trấn an.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com