“Ưm... lần này em suýt nữa mất mạng rồi, nếu không phải mạng này cứng cỏi, chắc không còn nghe được anh gọi em bằng cái tên ‘Sầm An’ đầy tức giận nữa rồi. Gọi ‘An An’ một cách dịu dàng chắc chỉ để nhớ lại mà thôi… Ưm…”
Lần này tôi khiến anh hoàn toàn lúng túng, anh cứ an ủi tôi mãi.
Cơn giận trong anh đã giảm đi rất nhiều, đôi mắt anh tràn đầy sự thương yêu.
Lúc này tôi không thể không tiếp tục giả vờ thêm nữa.
“Về nhà rồi, anh đi nói với ông nội đi, em sợ ông sẽ mắng em.”
Chỉ nghĩ đến ánh mắt của ông lão, tôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.
28.
Sau chuyện lần này, ông nội và Mục Viễn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nhan cũng đã thành công nắm giữ quyền lực trong công ty mình, tiến thêm một bước trở thành nhà đầu tư.
Còn Triệu Khâm thì bị vào tù vì vấn đề thuế má.
Tôi không biết Tô Nhan đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vẫn phải khâm phục cô ấy.
Lúc trước tôi cứ tưởng cô ấy là kiểu người đau khổ vì tình yêu, thì ra tôi đã đánh giá thấp cô ấy rồi.
Tôi hào hứng kể mấy chuyện này cho Mục Viễn nghe như kể chuyện bát quái.
Anh nghe rất chăm chú, tay siết chặt eo tôi hơn một chút:
“An An, mình kết hôn đi.”
Tôi trừng mắt nhìn anh:
“Ai đời lại cầu hôn trên giường chứ?”
Chúng tôi tổ chức đám cưới ở núi Vạn Cương.
Tất cả yêu tinh trên núi đều đến dự, hôn lễ rất đơn giản nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Không lâu sau, tôi có thai.
Cả nhà tràn ngập trong niềm vui.
Ông nội và Mục Viễn bắt đầu tranh nhau đặt tên cho đứa bé.