Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 16



Phải rồi, lúc ấy tôi chưa sinh ra.

 

Tôi từng thấy ảnh ông chụp cùng ông nội, ông nói đó là sư huynh của mình.

 

Vì bất đồng quan điểm, hai người đã không còn qua lại.

 

“Ông vẫn còn đeo ngọc bội nhà họ Sầm.”

 

Miếng ngọc tổ truyền bị chia làm hai, một nửa ở nhà tôi.

 

Ông bật cười lạnh:

“Người nhà họ Sầm lúc nào cũng thích làm anh hùng, thứ độc ác như vậy cũng không nỡ tiêu diệt, lại còn muốn siêu độ nó.”

 

Tôi từng nghĩ đến chuyện khiến nó hồn phi phách tán.

 

Nhưng nó đã chếc thảm, sau đó còn bị kẻ khác giam giữ để thực hiện điều ước cho người ta, tôi không nỡ.

 

“Ông nội nói ông không tán thành gia huấn nhà họ Sầm, vậy mà ông lại làm điều giống tôi, còn cứu tôi nữa.”

 

Gương mặt ông lão có chút gượng gạo:

“Trả lại ngọc bội cho cô, đồ nhà họ Sầm tôi không cần.”

 

Tôi từ chối:

“Giữ lại làm kỷ niệm đi, dù sao chúng ta cũng là người nhà họ Sầm cả.”

 

27.



Sau khi chuyện này đã được giải quyết, tôi chuẩn bị cùng Tô Nhan về nước.

 

Trước khi đi, Bá Công đến tiễn tôi.

 

Ông nói rằng dù lúc trước ông không lấy đi quẻ bói ấy, thì cũng không thể đoán được tai kiếp của tôi.

 

Tôi chỉ có thể dựa vào sự giác ngộ của chính mình thôi.

 

Ông còn nói rằng tai kiếp này có lẽ chính là chuyến đi Nam Dương lần này.

 

“Với công lực của cô, gặp phải chuyện như vậy, nhìn thế nào cũng là đại kiếp.”

 

Mấy ông già này luôn biết cách mỉa mai người khác.

 

Tôi nghĩ, chắc đúng là lần này rồi.

 

Nếu tôi có thể sống qua được kiếp này, ông nội và Mục Viễn sẽ không còn phải lo lắng nữa.

 

Khi xuống máy bay, tôi đã thấy Mục Viễn đứng đó, đầy mong đợi.

 

Nhưng khi Mục Viễn nhìn thấy Tô Nhan phía sau tôi, vẻ mặt mong đợi của anh ấy ngay lập tức chuyển thành giận dữ.

 

Khuôn mặt anh trở nên vô cùng khó coi.

 

Trên đường về, tôi nói gì anh cũng không thèm để ý.

 

Chắc anh đã đoán ra rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi làm bộ như ra sức nịnh nọt:

“Em không phải về rồi sao?”

 

Mục Viễn đột ngột phanh xe, đỗ vào lề đường, khuôn mặt anh tối sầm, giọng nói lạnh lùng:

“Sầm An, em đã từng nghĩ đến ông nội và anh chưa?”

 

Tôi đưa tay ôm anh, mặt áp vào n.g.ự.c anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.

 

Thật tốt, tôi còn sống.

 

Nhưng anh vẫn không lay chuyển, lồng n.g.ự.c anh tràn ngập cơn giận dữ.

 

Tôi đành ngậm ngùi, nước mắt lưng tròng, giọng điệu yếu ớt:

“Ưm... lần này em suýt nữa mất mạng rồi, nếu không phải mạng này cứng cỏi, chắc không còn nghe được anh gọi em bằng cái tên ‘Sầm An’ đầy tức giận nữa rồi. Gọi ‘An An’ một cách dịu dàng chắc chỉ để nhớ lại mà thôi… Ưm…”

 

Lần này tôi khiến anh hoàn toàn lúng túng, anh cứ an ủi tôi mãi.

 

Cơn giận trong anh đã giảm đi rất nhiều, đôi mắt anh tràn đầy sự thương yêu.

 

Lúc này tôi không thể không tiếp tục giả vờ thêm nữa.

 

“Về nhà rồi, anh đi nói với ông nội đi, em sợ ông sẽ mắng em.”

 

Chỉ nghĩ đến ánh mắt của ông lão, tôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.

 

28.



Sau chuyện lần này, ông nội và Mục Viễn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Tô Nhan cũng đã thành công nắm giữ quyền lực trong công ty mình, tiến thêm một bước trở thành nhà đầu tư.

 

Còn Triệu Khâm thì bị vào tù vì vấn đề thuế má.

 

Tôi không biết Tô Nhan đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vẫn phải khâm phục cô ấy.

 

Lúc trước tôi cứ tưởng cô ấy là kiểu người đau khổ vì tình yêu, thì ra tôi đã đánh giá thấp cô ấy rồi.

 

Tôi hào hứng kể mấy chuyện này cho Mục Viễn nghe như kể chuyện bát quái.

 

Anh nghe rất chăm chú, tay siết chặt eo tôi hơn một chút:

“An An, mình kết hôn đi.”

 

Tôi trừng mắt nhìn anh:

“Ai đời lại cầu hôn trên giường chứ?”

 

Chúng tôi tổ chức đám cưới ở núi Vạn Cương.

 

Tất cả yêu tinh trên núi đều đến dự, hôn lễ rất đơn giản nhưng lại vô cùng náo nhiệt.

 

Không lâu sau, tôi có thai.

 

Cả nhà tràn ngập trong niềm vui.

 

Ông nội và Mục Viễn bắt đầu tranh nhau đặt tên cho đứa bé.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com