Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 18



 

Tôi muốn hỏi bà ấy ông nội và Mục Viễn đang ở đâu.

 

Nhưng vừa mở miệng chỉ phát ra tiếng hồ ly kêu.

 

Dì Nam không hiểu, nhưng vẫn dịu dàng nói:

“An An, đừng sợ.”

 

Bà biết tôi là Sầm An.

 

Quả nhiên Mục Viễn đã đổi thân thể với tôi.

 

Tôi nhảy xuống đất, định chạy ra ngoài, nhưng bị đánh bật lại.

 

Bọn họ đã dựng kết giới, tôi không thể ra ngoài.

 

Ngày qua ngày, tôi chỉ biết cuộn mình trong bãi cỏ ngoài sân chờ bọn họ trở về.

 

Tất cả nỗi sốt ruột dần bị mài mòn trong thời gian chờ đợi.

 

Tuyết rơi, tôi dẫm lên tuyết cũng không thấy lạnh.

 

Bộ lông hồ ly đúng là giữ ấm siêu đỉnh.

 

Tôi thỉnh thoảng ngồi nghiêm chỉnh trước gương rất lâu.

 

Phải công nhận, Mục Viễn không chỉ làm người đẹp, mà làm hồ ly cũng rất cuốn hút.

 

Ngày hai chín Tết, ông nội về nhà.

 

Ông ôm theo một đứa bé, nói với tôi:

“An An, đây là con của cháu, là bé gái đấy.”

 

Nôi em bé cao quá, tôi không nhìn thấy được.

 

Chẳng mấy hôm sau, “tôi” cũng trở lại.

 

Vừa đến đã ôm chặt lấy tôi mà xoa nắn không ngừng:

“Không ngờ tay mình sờ cũng sướng ghê.”

 

Tôi gọi mấy tiếng:

“Mau đổi lại cho em!”

 

Mục Viễn hiểu tôi:

“Cho anh ôm thêm chút nữa.”

 

Tay vẫn không ngừng vuốt ve.

 

Chẳng mấy chốc, tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

 

Ông nội và Mục Viễn đều bình an trở về.

 

Tôi ngủ rất ngon, không còn dễ bị đánh thức như trước nữa.

 

Trước kia tôi còn trách con hồ ly này quá cảnh giác, chỉ một chút gió động cũng không ngủ yên được.

 

Giờ tôi mới hiểu, đó là vì lúc ấy không có họ bên cạnh, tôi không có cảm giác an toàn.

 

30.

 

Tỉnh lại, tôi đã quay về lại thân xác của chính mình.

 

Nhưng Mục Viễn vẫn chưa thể hóa thành người, mãi chỉ là hình dạng hồ ly.

 

Ông nội nói với tôi:

“Tiểu Mục vì để cháu còn sống, đã đổi thân thể sinh con thay cháu. Tiêu hao mấy trăm năm đạo hạnh, nhất thời không thể khôi phục hình người được.”

 

Tôi lau nước mắt trên mặt, trong lòng mắng thầm: Con hồ ly này đúng là chuyên hành động trước rồi mới nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

 

Mục Viễn vẫn là hồ ly.

 

Đứa bé là kết tinh của tôi và Mục Viễn, không giống trẻ con bình thường.

 

Lớn nhanh vô cùng, ngũ quan ngày càng giống Mục Viễn.

 

Tính cách lại nghịch ngợm giống tôi, thường xuyên bắt nạt thỏ con trên núi Vạn Cương.

 

Đúng là chuyên bắt nạt kẻ yếu.

 

Tôi cũng hết cách, chỉ đành túm nó lại, cho nó xem phim cùng với thỏ.

 

Vừa xem phim là ngoan ngoãn, không còn quậy phá.

 

Cuối cùng tôi cũng có chút yên tĩnh.

 

Ba năm nay, tôi tĩnh tâm tu luyện, thêm thiên phú sẵn có, tu vi đã ngang ngửa ông nội.

 

Ông lần đầu cảm thấy có người kế thừa, vô cùng vui mừng.

 

Tôi lén truyền chút tu vi sang Mục Viễn, mong anh sớm ngày hóa lại thành người, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

 

Đến Tết, cả nhà quay về biệt thự.

 

Nhìn hai con hồ ly quấn lấy nhau nô đùa trong tuyết, tôi thật sự không hiểu nổi, nói:

“Ông ơi, con hồ ly này chắc là không được rồi đấy. Cá trong ao còn sắp biết nói rồi, mà ảnh vẫn cứ thế.”

 

“Nếu vẫn không xong, con đem hai người họ làm khăn quàng luôn cho rồi.”

 

Tiểu hồ ly Sầm Mục vừa nghe đã lập tức hóa thành người, bước đến bên tôi, mặt mày tội nghiệp:

“Mẹ ơi, con ngoan mà, đừng biến con thành khăn quàng.”

 

Tôi nhéo má con bé, cảm giác y như một viên bánh nếp mềm mịn.

 

Tôi xách Mục Viễn lên, dắt theo Cầm Mục vào nhà.

 

Tôi đặt Mục Viễn lên ghế sô pha, cảnh cáo:

“Từ giờ anh ngủ ghế.”

 

Ông nội thấy tình hình không ổn, ôm ngay tiểu hồ ly rút lui:

“Đi thôi, kẻo bị bố mẹ con vạ lây.”

 

Nằm trên giường, nhìn pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ.

 

Tết này tôi hy vọng sẽ thật náo nhiệt, mong Mục Viễn sớm ngày trở lại hình người.

 

Nửa đêm, một đôi tay vòng lấy tôi từ phía sau.

 

Có hơi thở ấm áp phả bên tai:

“An An, anh có được hay không, em còn không biết sao?”

 

Tôi nóng mắt, xoay người ôm lấy anh.

 

“Ôm thế này chẳng phải còn ấm hơn khăn quàng cổ à?”

 

“Bùm”— một tiếng nổ vang, vô vàn đóa bạc bay tung trời.

 

Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt của Mục Viễn còn rực rỡ hơn cả pháo hoa.

 

“Hồ ly này, thế giới phàm trần không cho phép...”

 

Mục Viễn khẽ nói, giọng đầy dịu dàng:

 

“Anh sẽ không để An An lại một mình.”

– Hết –

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com