Tôi không chắc lần này liệu mình có thể sống sót trở về.
Đồng ý giúp Tô Nhan, một phần là vì tôi động lòng trắc ẩn, đứa trẻ vô tội mà.
Phần khác, tôi cảm thấy kiếp nạn của mình chắc là lần này.
Qua cổng an ninh, Tô Nhan đã đợi sẵn trong phòng chờ.
Đến Nam Dương, tôi gọi điện báo bình an cho ông nội và Mục Viễn.
Ổn định chỗ ở xong.
Tôi và Tô Nhan đem thứ đó trả lại, nhưng thầy Azan thỉnh thứ đó cho Tô Nhan trước kia đã mất tích.
Tô Nhan hoảng loạn hoàn toàn.
“Không thể trùng hợp như vậy được, có ai biết chuyện cô đến Nam Dương không?”
Tô Nhan nghĩ ngợi một lúc:
“Triệu Khâm, tôi đặt khách sạn bằng thẻ của anh ta.”
Xem ra Triệu Khâm ra tay với Tô Nhan trước, muốn nhân cơ hội này giếc cô ấy.
Có lẽ thầy Azan đã nhận tiền của hắn và trốn đi.
Chúng tôi không thể cứ ngồi chờ thầy ấy trở lại.
“Đừng vội, khách sạn không trả lại, cứ gia hạn đến ngày về. Mình tìm chỗ ở khác.”
Sau đó, tôi và Tô Nhan thuê một căn nhà địa phương gần nhà thầy Azan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi cũng tìm các thầy khác để tìm cách giải quyết chuyện kia.
Nhưng ai chúng tôi đến nhờ cũng đều từ chối.
Vì mỗi thầy luyện ra thứ đó theo cách khác nhau, làm bừa thì hậu quả khó lường.
Xem ra chỉ có thể tự mình ra tay.
Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Mục Viễn:
“An An, sao em không ở khách sạn anh đặt cho hai người?”
Sao có thể ở khách sạn anh đặt, lỡ bị lộ thì sao?
“Gì vậy, anh dám kiểm tra em à?” Tôi đùa với Mục Viễn, không muốn anh nghi ngờ, “Đi chơi thì phải cảm nhận phong tục địa phương chứ, bọn em thuê nhà dân.”
Nói chuyện một lát rồi tôi cúp máy.
Vài ngày sau đó, tôi chuẩn bị cho việc giải quyết thứ kia.
Tính toán kỹ thời gian, bày xong trận pháp.
Tôi dặn Tô Nhan:
“Cô đứng canh ngoài cửa. Trước khi tôi ra, cô tuyệt đối không được vào.”
Tô Nhan gật đầu:
“Yên tâm đi, tôi canh cho cô. Sầm An, nhớ cẩn thận.”
26.
Tôi bước vào phòng, bắt đầu thương lượng với thứ đó.
Bởi vì Tô Nhan cho nó uống quá nhiều máu, khiến nó có ham muốn và năng lực mạnh hơn hẳn.
Tôi chọn cách cố gắng siêu độ nó, giúp nó thoát khỏi ràng buộc, thuận lợi đầu thai.
Lúc đầu mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, nhưng đột nhiên thứ đó phát cuồng.
Nến trong phòng vụt tắt, gió âm ầm thổi qua từng đợt.
Tiếng hét sắc nhọn vang dội khắp căn phòng.
Tô Nhan đập cửa, gọi tên tôi.
Thứ đó lập tức lao về phía cửa.
Mục tiêu của nó là đứa bé trong bụng Tô Nhan.
Tôi lập tức cắt tay mình.
Thứ đó quay sang tôi, càng trở nên điên cuồng.
Tôi kết ấn, niệm chú.
Cuối cùng, tôi kiệt sức, ngã xuống đất.
Một giây trước khi ngất, tôi thấy cánh cửa mở ra.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy người bí ẩn kia.
“Bá Công, người bí ẩn là ông sao?”
Người đó cười khinh:
“Khi ta rời khỏi nhà họ Sầm, cô còn chưa chào đời.”