Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 14



Trên đường về nhà, tôi kể cho anh ấy nghe về chuyện hôm nay ở phim trường.

 

Mục Viễn tỏ vẻ điềm nhiên:

"Anh đoán ra từ lâu rồi."

 

Biểu cảm này… chắc chắn có chuyện giấu tôi.

 

Tôi hỏi thẳng:

"Lần trước chúng ta ăn cơm, lúc em đi vệ sinh, anh và ông em đã nói gì?"

 

Tay Mục Viễn siết c.h.ặ.t t.a.y lái, không trả lời.

 

"Mục Viễn, chúng ta đã nói là không được giấu nhau chuyện gì."

 

Tôi nâng giọng, chất vấn.

 

Mục Viễn lộ vẻ khó xử.

 

Sau một hồi tôi uy h.i.ế.p dụ dỗ đủ kiểu, anh ấy mới bắt đầu kể thật:

"Tô Nhan nói với ông nội em rằng, ông không xem được đại kiếp của em là vì… lúc ông đang bói thì có người cố ý chen ngang, lấy mất một hào trong quẻ bói."

 

Tôi hỏi tiếp:

"Triệu Khâm có biết chuyện này không?"

 

"Không, lúc đó Triệu Khâm đã rời đi rồi."

 

Mục Viễn liếc tôi một cái.

"Là một người thần bí đến tìm Tô Nhan, còn nói với cô ta rằng thể chất và thiên phú của em rất đặc biệt, là một vật chứa tu luyện hoàn hảo."

 

"Ông nội đoán người thần bí đó từng là người nhà họ Sầm."

 

Tôi thở dài:

"Thì ra đây mới là lý do thật sự anh chọn Tô Nhan làm nữ chính, anh muốn cô ta nói cho anh biết đại kiếp của em là gì?"

 

"Đúng, nhưng Tô Nhan nói người đó không nói gì với cô ta. Xem vẻ mặt cô ta, chắc là không nói dối."

 

Không trách sao mỗi lần nhắc tới chuyện này, ông nội đều trầm mặt đến đáng sợ, ông ấy đang tự trách.

 

Tự trách vì sự bất cẩn của bản thân mà không thể biết được năm 24 tuổi tôi sẽ gặp phải chuyện gì.

 

Tôi tức đến mức vừa hỏi vừa gằn từng chữ:

"Vậy rốt cuộc kế hoạch của hai người là gì? Anh chắn giúp em hay là ông chắn? Em biết mọi người đều vì em, nhưng có thể đừng lấy lý do đó để giấu em được không?"

 

Giọng tôi run lên:

"Em không muốn mất cả anh lẫn ông, em không muốn ai phải hy sinh vì em!"

 

Sau đó, suốt chặng đường chỉ còn tiếng gió đập vào kính xe vù vù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Về đến nhà, tôi lập tức đi kiểm tra phòng ông nội.

 

Thấy ông đang ngủ ngon lành, tôi mới an tâm.

 

Mấy ngày tiếp theo, tôi không quay lại đoàn phim nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà đi theo ông nội từng bước.

 

Ông nội bắt đầu khó chịu:

"Chán thì ra ngoài chơi, theo ông làm gì?"

 

Tôi cười hì hì:

"Học tập chứ sao, ai mà không biết ông nội Sầm pháp lực cao siêu, được theo học một chút cũng là may mắn của nhiều người đó!"

 

Ông nội cạn lời, đành mặc kệ tôi đi theo.

 

Buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Tô Nhan.

 

24.

 

“Sầm An, cảm ơn cô.” Giọng Tô Nhan yếu ớt vang lên trong điện thoại. “Nếu không phải cô nhắc tôi luôn mang theo lá bùa đó bên người, e là tôi không chỉ gãy xương chân mà đã mất mạng rồi.”

 

“Tô Nhan, tôi đã đến nhà cô. Cô vẫn chưa đuổi thứ đó đi.” – Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp – “Chuyện bất trắc kiểu này sẽ còn xảy ra nữa. Cô còn chưa tỉnh ngộ sao?”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào:

“Tôi không còn cách nào khác… tôi đang mang thai.”

 

“Thứ đó muốn chuyển sinh vào đứa trẻ trong bụng tôi. Tôi từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, tôi không muốn con mình còn chưa chào đời đã phải trả giá thay cho tôi.”

 

Tôi gào lên:

“Vậy nên cô mới nhắm vào tôi à? Cô dày công tác hợp tôi với Mục Viễn, chỉ để tôi mang thai? Để tôi thay cô hoàn thành hiệp ước với nó?”

 

Tô Nhan càng khóc dữ dội hơn:

“Xin lỗi… Sầm An… xin lỗi…”

 

Tôi chẳng buồn nghe lời xin lỗi của cô ta:

“Ai bày cho cô? Là cái người bí ẩn đó à?”

 

Tiếng khóc tạm ngưng, rồi cô ta khẽ đáp:

“Cô biết cả rồi… xin lỗi…”

 

Tô Nhan nói cô cũng không biết người bí ẩn đó là ai, từ đầu tới cuối chỉ có bên kia chủ động liên lạc với cô.

 

Cô còn nói đứa bé là con của Triệu Khâm.

 

Tôi không hề ngạc nhiên.

 

Triệu Khâm không muốn nhận đứa con này, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ với Tô Nhan, âm thầm rút tài nguyên của cô để lăng-xê người khác.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com