Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 13



Sau đó nâng mặt tôi lên, nhìn đầy mãn nguyện:

"Diễn phải thật, mặt đỏ mới đúng chứ."

 

Tôi giả vờ giận dỗi liếc anh:

"Đi thôi nào."

 

22.

 

Tới phim trường, Tô Nhan đang ngồi nghỉ ngơi một bên.

 

Ánh mắt cô ta dừng lại trên tay Mục Viễn đang ôm eo tôi, trên mặt lướt qua một tia đắc ý như mưu kế đã thành công.

 

Thấm thoát đã ở đoàn phim nửa tháng.

 

Ngoài việc luôn tìm cách tạo cơ hội cho tôi và Mục Viễn ở riêng, Tô Nhan cũng không có hành động gì bất thường khác.

 

Tôi và Mục Viễn mỗi lần đều phối hợp diễn rất ăn ý, chỉ chờ Tô Nhan tự lộ mục đích.

 

Tôi không tin cô ta thật sự chỉ nhiệt tình mai mối cho hai chúng tôi.

 

Nhiệt tình kiểu đó… quá giả tạo rồi.

 

Mục Viễn thì lại rất hài lòng:

"Nếu không nhờ cô ta, anh đã không có nhiều cơ hội ở riêng với em thế này."

 

"Ít xạo thôi!" Tôi giơ tay đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh một cái.

 

Đột nhiên, từ phim trường vang lên một tiếng động lớn kèm vài tiếng hét chói tai.

 

Chúng tôi vội vàng chạy tới.

 

Hiện trường hỗn loạn.

 

Một tấm bảng quảng cáo rơi xuống, Tô Nhan bị thương, miệng lảm nhảm không ngừng, thần trí không còn tỉnh táo.

 

Cô ta nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần mới ngủ được.

 

Bác sĩ dặn dò:

"Chỉ bị gãy xương, nhưng hoảng sợ nặng, cần nghỉ ngơi."

 

Mục Viễn cảm ơn bác sĩ rồi đi xử lý việc liên quan đến đoàn phim.

 

Tôi ở lại bệnh viện trông Tô Nhan.

 

Trong tay cô ta nắm chặt lá bùa mà ông tôi đưa. Tôi cố gỡ ra thế nào cũng không buông.

 

Mục Viễn gọi điện tới nói: phía phim trường đã kiểm tra, không có bất kỳ dấu hiệu mất an toàn nào.

 

Tôi càng nghi ngờ: Tô Nhan e là chưa hề trục xuất thứ kia đi, thậm chí có thể còn đạt thỏa thuận gì đó với nó.

 

Để xác minh suy đoán, tôi tìm đến trợ lý của Tô Nhan, lấy cớ là muốn giúp cô ta chuẩn bị một ít quần áo.

 

Trợ lý không nghi ngờ gì, dẫn tôi đến nhà Tô Nhan.

 

Tới cửa nhà, trợ lý lại không dám vào trong, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi không tiện ép, đành một mình bước vào.

 

Trong một căn phòng đóng kín, vang lên tiếng bóng cao su đập xuống sàn bật nảy.

 

Tôi đẩy cửa bước vào, quả bóng lăn đến bên chân tôi.

 

Trong phòng toàn là đồ chơi trẻ con, bánh kẹo vương vãi, còn có một cái bàn thờ nhỏ để cúng.

 

Tôi nhặt quả bóng lên, ném về phía bàn thờ.

 

Quả bóng… lại bị ném ngược trở về.

 

Tôi ở trong phòng thêm một lúc, thì nghe trợ lý gọi ngoài cửa:

"Cô Sầm, xong chưa ạ?"

 

"Xong rồi." Tôi bước ra, trợ lý vẫn còn sợ hãi run người.

 

Tôi vỗ về an ủi cô ấy, rồi cả hai cùng quay lại bệnh viện.

 

23.

 

Quả nhiên, Tô Nhan vẫn chưa đuổi thứ kia đi.

Nó vừa sợ tôi, lại vừa rất hứng thú với tôi.

 

Tôi uy h.i.ế.p nó phải khai ra thỏa thuận giữa nó và Tô Nhan.

 

Nó không chịu nói.

 

Ngược lại, lại kể cho tôi nghe vài chuyện giữa Tô Nhan và Triệu Khâm.

 

Sau khi ký hợp đồng với Tô Nhan, Triệu Khâm không cho cô ta nhiều tài nguyên.

 

Tô Nhan nhìn từng bạn diễn cùng thời lần lượt nổi tiếng, bắt đầu lo lắng.

 

Không biết ai nói với cô ta rằng:

“Cô không nổi tiếng không phải vì không có thực lực, mà vì không có vận may.”

 

Còn bày kế cho cô ta, Tô Nhan lập tức đến Nam Dương tìm thứ kia.

 

Có sự giúp đỡ của nó, cô ta nhanh chóng nổi lên như diều gặp gió.

 

Triệu Khâm không chỉ đổ hết tài nguyên vào cô ta, còn chăm sóc đặc biệt.

 

Nhưng rồi càng lúc càng nhiều gương mặt mới vào công ty, Triệu Khâm dần dần lạnh nhạt với Tô Nhan.

 

Tô Nhan không cam lòng, bắt đầu dùng m.á.u nuôi dưỡng thứ kia.

 

Sau đó bị phản phệ, cơ thể xuống dốc không phanh, khiến cô ta càng thêm hoảng loạn.

 

Vì vậy, cô ta mới ký một thỏa thuận khác với thứ đó và nhanh chóng phục hồi trạng thái.

 

Tai nạn ở phim trường hôm trước, cũng là nó cố ý gây ra, để ép Tô Nhan sớm thực hiện lời hứa với nó.



Nửa đêm, Mục Viễn xử lý xong mọi việc rồi đến bệnh viện đón tôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com