Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 12



"Cô Sầm, tổng giám đốc Mục nói đang đợi cô trong phòng, tôi dẫn cô qua đó."

 

Phòng?

 

Tên hồ ly kia lại bày trò gì thế?

 

Thôi, đến đó rồi tính.

 

Dù sao lần này tôi cũng chỉ định đến xem tình trạng của Tô Nhan, mục đích coi như đạt được rồi.

 

"Được."

 

Tôi đi theo Tô Nhan vào một khách sạn gần phim trường.

 

Khách sạn này là nơi nghỉ ngơi của các diễn viên, tiêu chuẩn khá cao.

 

Phòng nhìn thì chẳng khác gì khách sạn sang trọng khác, chỉ là cách bày trí thì… khó mà khen được.

 

Cánh hoa rải đầy sàn, rượu vang bày trên bàn, còn có cả nến.

 

Ánh sáng trong phòng cũng ám ám mờ mờ, rất mùi mẫn.

 

Quá phô trương.

 

Tôi giữ phép lịch sự gật đầu cảm ơn Tô Nhan.

 

Cô ta thì lại mang vẻ mặt e thẹn đầy ẩn ý:

"Tổng giám đốc Mục sắp đến rồi."

 

Nói xong liền quay người đi.

 

Tôi nhìn bóng lưng cô ta, vẫn còn mấy vệt hắc khí lởn vởn phía sau. Không nhìn kỹ thì không thấy được.

 

"Tô Nhan." Tôi gọi cô ta lại, "Lá bùa ông tôi đưa, cô nhớ mang theo bên mình."

 

Cô ta không quay đầu lại, chỉ phất tay rồi rời đi.

 

Tôi cẩn thận xem xét khắp căn phòng một lượt, ngoài cái cách bài trí sến súa ra thì cũng chẳng thấy gì đặc biệt.

 

Một lúc sau, Mục Viễn bước vào.

 

Sắc mặt đầy lo lắng: "An An, em không sao chứ?"

 

21.

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng động lạ, “cạch” một cái.

 

Chờ một lúc.

 

Mục Viễn nhẹ bước tới gần, vặn tay nắm cửa:

"Cửa bị khóa trái rồi."

 

Thú vị thật.

 

Tôi cười khẩy:

"Tô Nhan đúng là biết cảm ơn anh, tặng quà lớn thế này cơ mà."

 

Mà món quà… lại chính là tôi.

 

Mục Viễn liền giải thích mọi chuyện:

 

Lúc tôi sắp đến nơi, Tô Nhan lấy cớ gọi Mục Viễn ra ngoài, còn nói sẽ tiếp đãi tôi chu đáo.

 

Sau đó lại báo với Mục Viễn rằng tôi đang khó chịu trong phòng.

 

Vì thế anh mới vội vàng chạy đến.

 

"Chậc chậc ~ hồ ly cũng có ngày trúng bẫy người khác cơ à."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mục Viễn hơi lúng túng:

"An An, quan tâm thì loạn thôi mà…"

 

Tôi đi tới bàn, nâng ly rượu lên ngửi, lắc nhẹ.

 

Mục Viễn cũng bước đến, khẽ hít một hơi:

"Xuân dược."

 

Dám hạ thuốc thật, đúng là đầu tư lớn.

 

Không biết kiếm mấy thứ này ở đâu nữa.

 

Cả hai chúng tôi cùng đỏ mặt.

 

"Không phải do anh chỉ đạo đấy chứ?" Tôi nhìn anh chằm chằm.

 

"Không… không! Dĩ nhiên là không rồi. Anh rất tôn trọng em mà." Hai vành tai Mục Viễn đỏ bừng cả lên.

 

Một hồ ly ngàn năm mà lại thuần khiết thế này, ai mà tin nổi chứ.

 

Tôi ngoắc tay gọi anh lại, ghé sát tai anh thì thầm:

"Với tu vi của anh, uống một chút chắc không sao chứ?"

 

Cảm giác Mục Viễn hơi khựng lại, suy nghĩ vài giây:

"Thật ra đúng là không sao… Em còn hiệu quả hơn cả thuốc này nữa."

 

"Được rồi, vậy thì mình lấy gậy ông đập lưng ông."

 

Tôi kéo cà vạt của Mục Viễn, kéo anh đổ người xuống giường.

 

Cả hai cùng ngã xuống.

 

Ánh mắt Mục Viễn rực lửa, hơi thở dồn dập, lật người đè lên tôi.

 

chếc thật, may mà chưa để anh uống thuốc… thế này ai chịu nổi chứ.

 

"An An…" Giọng Mục Viễn trầm khàn, quyến rũ, dần dần áp sát.

 

Tôi giơ tay chắn trước ngực:

"Đừng động đậy, giữ cảnh giác."

 

Chưa biết Tô Nhan định làm gì, tuyệt đối không được lơi lỏng.

 

Mục Viễn lập tức ngồi dậy, dáng vẻ luống cuống, trông lại thấy đáng yêu.

 

Thấy anh có vẻ tủi thân, tôi cúi người hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái.

 

Vừa thấy vậy, ánh mắt anh lại bắt đầu xao động.

 

"Anh dùng pháp thuật làm chút động tĩnh đi, diễn kịch thì phải diễn cho trọn."

 

Mục Viễn lập tức hiểu ý, búng tay một cái.

 

Căn phòng liền vang lên những âm thanh… mờ ám.

 

Tôi và Mục Viễn ngồi đối diện nhau, nghe mà mặt mũi đỏ bừng.

 

Tìm đại một chủ đề để nói, chỉ để dời sự chú ý khỏi không khí "mê người" kia.

 

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, tôi thử ra mở cửa.

 

Cửa mở được, trên tay nắm còn treo biển “Đừng làm phiền.”

 

Tôi và Mục Viễn nhìn nhau cười, chuẩn bị ra ngoài.

 

Mục Viễn bất ngờ kéo tôi vào lòng, cúi xuống hôn tôi thật sâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com