Ông Chủ Của Tôi Là Hồ Ly Tinh

Chương 11



Anh bật cười, giọng ngập tràn dịu dàng:

“Anh nói thật, đó không phải mê thuật. Anh sẽ không bao giờ dùng mấy thứ đó với em.”

 

Chơi chữ kiểu này bị trừ tiền đấy!

 

Không phải mê thuật, thì là gì?

 

Ồ, thì là… trái tim tôi rung động thôi mà.

 

19.

 

Từ sau khi tôi và Mục Viễn nói rõ lòng mình, anh dọn hết đồ sang, chính thức chuyển đến ở hẳn.

 

Dáng vẻ y như là đi ở rể vậy.

 

Anh vẫn bận rộn suốt, chẳng biết đang bận cái gì, cứ thần thần bí bí.

 

Còn tôi thì không đi làm nữa, suốt ngày theo ông ra ngoài hành nghề: xem phong thủy cho nhà này, coi mệnh cách cho nhà kia.

 

Cuộc sống vừa bận rộn vừa vui vẻ, pháp thuật cũng tiến bộ thấy rõ.

 

Ông còn trêu tôi:

“Đừng mải yêu đương quá, lo luyện thêm pháp thuật đi.”

 

Hừm, tôi với Mục Viễn có mấy khi gặp mặt đâu.

 

Thấy ông hôm nay tâm trạng tốt, tôi tò mò hỏi:

“Ông ơi, hôm bữa mình đi ăn ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Không hỏi thì thôi, vừa mở miệng ra, sắc mặt ông lập tức sầm lại, giọng nghiêm nghị bất thường:

“Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.”

 

Thấy ông như vậy, tôi cũng không dám hỏi thêm nữa.

 

Với biểu cảm kia, tôi biết chắc chuyện đó liên quan đến đại kiếp của tôi.

 

Tôi vỗ vai ông, cười cợt:

“Ôi chao~ Ông cứ yên tâm, cháu tuy gà nhưng mạng trâu lắm. Giờ lại còn có cháu rể rồi, trời có sập thì anh ấy cũng cao, để anh ấy gánh. Đừng lo.”

 

“Được, anh gánh.” Mục Viễn từ cửa bước vào, hôm nay về sớm hiếm thấy.

 

Nghe anh trả lời nhanh gọn như vậy, tôi vội nháy mắt ra hiệu “em chỉ đùa thôi”.

 

Chỉ là nói để ông vui vẻ, chứ chuyện gì của mình thì mình vẫn tự lo.

 

Sau đó Mục Viễn cũng nói vài câu khiến ông yên tâm hơn.

 

Sắc mặt ông trông thấy mà dịu lại rõ ràng.

 

Đúng là hồ ly, giỏi lấy lòng người lớn.

 

Tôi huých khuỷu tay vào anh hỏi:

“Dạo này bận cái gì vậy?”

 

Mục Viễn đưa cho tôi một quyển sổ tay.

 

“Kịch bản?”

 

“Ừ, công ty chuẩn bị đầu tư một bộ phim, hôm nay mới chốt xong.”

 

Ai cũng biết giới giải trí là nơi hái ra tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng hồ ly như anh cần gì nhiều tiền đến thế? Bận rộn vậy làm chi?

 

“Anh là hồ ly thì cần chi nhiều tiền thế, làm dữ vậy?”

 

Ánh mắt Mục Viễn sáng rực, khóe môi cong lên cười, từng chữ bật ra rõ ràng:

“Để… cưới… em.”

 

A… chuyện này…

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

“An An, cả tập đoàn Viễn An đều là sính lễ dành cho em.”

 

Quà cưới này… có hơi quá mức rồi đấy.

 

Tôi cúi đầu giở kịch bản, không dám nhìn anh nữa.

 

Tên này thật biết cách dụ người.

 

“Tô Nhan? Nữ chính phim này là cô ấy à?”

 

Tôi khá bất ngờ, trạng thái hiện tại của Tô Nhan không giống một nữ chính chút nào.

 

Mục Viễn gật đầu:

“Là cô ấy. Chính cô ấy tự tranh lấy vai này. Triệu Khâm muốn dùng bộ phim này để nâng đỡ người mới.”

 

“Tô Nhan nhiều lần tìm đến anh, anh nghĩ dù sao cô ấy cũng từng giúp anh, nên với tư cách nhà đầu tư, anh đồng ý. Triệu Khâm cũng không tiện phản đối.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đầy nghi hoặc:

“Cô ấy giúp anh gì vậy?”

 

Không lẽ là câu nói trong nhà vệ sinh hôm đó? Có hơi tùy tiện rồi đấy.

 

“Cô ấy khuyên anh sớm thổ lộ với em.”

 

Quả nhiên là vậy.

 

Tô Nhan làm vậy vì mục đích gì, tôi không rõ.

 

“Bao giờ bấm máy thế? Em muốn tới phim trường xem thử.”

 

“Tuần sau. Đến lúc đó anh dẫn em đi.” Mục Viễn khẽ chạm vào mũi tôi.

 

20.

 

Ngày khai máy đến rất nhanh.

 

Địa điểm quay phim cách trung tâm thành phố khoảng hai, ba tiếng đi xe.

 

Nếu Mục Viễn đến đón tôi thì đi về mất năm, sáu tiếng, tôi bảo anh cứ đợi ở đoàn phim, tôi tự lái xe tới.

 

Vừa bước xuống xe, đã thấy Tô Nhan dáng vẻ yêu kiều uốn éo bước về phía tôi.

 

Lúc đó cô ta như đóa hồng nở rộ giữa sa mạc, không chỉ kiều diễm, mà còn tràn đầy sức sống.

 

Trạng thái của Tô Nhan đã hồi phục rất tốt.

 

Tôi đoán cô ta chắc đã trục xuất được thứ đó rồi.

 

Nhưng chưa tới một tháng mà đã hồi phục như thế, trong lòng tôi khó tránh khỏi tò mò: Làm cách nào vậy?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com