Ở Nhờ Nhà Bạn Thân

Chương 10



Buổi tối, bạn thân ở lại đây ăn cơm, đương nhiên là Hạ Giác xuống bếp.

Anh ở phòng bếp nấu cơm, tôi và bạn thân ở phòng khách xem TV.

Bạn thân thấy tôi không vui, nhiệt tình khuyên bảo tôi nói: "Tớ cảm thấy cậu nên vui vẻ hơn. Cậu nghĩ lại đi, dù sao bị người mình thích nhìn thấy hết cũng tốt hơn bị cậu của bạn thân nhìn thấy hết... Chẳng lẽ cậu dám chắc bạn trai sau này của cậu sẽ không để ý à?"

Mặc dù bạn thân nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Haiz, cậu bị mất mặt trước mặt cậu của tớ nhiều lần như vậy, không cần để ý đến lần đó. Thật ra mấy ngày trước cậu ấy còn nói muốn mời cậu ăn cơm để xin lỗi vì chuyện lần đó. Cậu ấy hỏi tớ cậu thích ăn món gì..."

Tôi: "..."

Thì ra vấn đề là ở đây! Người nói với Hạ Giác tôi thích ăn món nào không phải đồng nghiệp trong công ty mà là bạn thân của tôi.

"Sao cậu không nói việc này cho tớ biết?"

"Chẳng phải lúc trước cậu nói không muốn gặp lại cậu của tớ à, nên tớ từ chối cậu, nói bây giờ cậu vẫn canh cánh trong lòng với chuyện kia. Chờ cậu không còn ngại nữa thì cùng nhau ăn cơm."

"Ờ..."

Tôi còn có thể nói gì nữa.

Cho nên mấy hôm nay Hạ Giác đối xử tốt với tôi không phải vì anh thích tôi, mà vì đền bù chuyện áy náy kia?

"Hay là tớ giúp cậu thăm dò thử?"

Bạn thân biết suy nghĩ của tôi, hỏi.

"Vẫn thôi đi, tớ cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp anh ấy nữa."

Nếu không phải bạn thân ở đây, tôi chẳng còn tâm trạng ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, tôi kéo bạn thân đi về nhà tôi.

Tôi nghĩ đến chuyện hôm sau phải ăn cơm với Hạ Giác thì hơi do dự.

"Dựa vào trực giác của tớ, tớ cảm thấy chắc chắn cậu của tớ đã thích cậu rồi."

Bạn thân vỗ ngực đảm bảo nói.

"Thật à?"

Tôi không tin.

Không, phải nói là không hề tin!

*

Bạn thân tôi ngủ ở đây một đêm, rời đi trước bữa cơm trưa. Tôi vốn định kéo cô ấy cùng tôi đi ăn cơm trưa, chỉ cần nghĩ đến chuyện đối mặt với Hạ Giác một mình, tôi đã cảm thấy xấu hổ.

Sau khi ở cạnh nhau một tuần, tôi vốn đã quên những tai nạn xấu hổ của mình ở trước mặt anh.

Nhưng tôi không ngờ chuyện xấu hổ nhất anh lại chưa từng nhắc đến.

Sau khi tiễn bạn thân xuống lầu rồi quay lại, lúc đi ngang qua nhà Hạ Giác, tôi trông thấy một cô gái có dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp đứng ở cửa nhà, đưa tay ấn chuông nhà anh.

Đúng thế, anh xuất sắc như vậy sao lại thích tôi được? Lúc nhìn thấy cô gái này, trong lóng tôi dâng lên cảm giác chua xót mãnh liệt, còn có tự ti.

Hạ Giác nên ở cạnh với cô gái xinh đẹp như thế, chứ không phải cô gái bình thường như tôi.

Tôi cúi đầu vội bước về phía cửa nhà mình, nhưng đúng lúc này, Hạ Giác lại mở cửa nhà đi ra.

"Hạ Giác, anh về thật rồi."

Trong ánh mắt cô gái kia rưng rưng nước mắt, giọng nói ngọt ngào có vẻ nghẹn ngào.

Hạ Giác tránh cái ôm của cô ta, nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.

Tôi nhấc chân muốn đi qua nhà mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đông Ngôn Tây."

Hạ Giác không ôm cô gái ngoài cửa mà mở miệng gọi tôi.

Tôi quay đầu, cười ngượng ngùng: "Sếp Hạ..."

Tôi vốn nghĩ rằng anh gọi tôi lại là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi làm quen, sẵn tiện nói với tôi bữa trưa không thể ăn cơm với tôi được.

Ai ngờ anh đi qua đưa tay ôm vai tôi, dùng giọng điệu cưng chiều nói với tôi: "Chạy đi đâu thế."

"Tôi..."

Tôi muốn tránh thoát anh, kết quả anh lại nói bên tai tôi: "Anh đã từng giúp em, hôm nay em cũng phải giúp anh, không quá đáng chứ."

Giúp... Anh nói chuyện tôi gặp bạn trai cũ trong bữa tiệc liên hoan à? Anh kéo tôi đi đến chỗ cô gái kia, khách sáo hỏi: "Cô tìm tôi có việc à? Nếu như không có việc gì, tôi và bạn gái của tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa."

Tôi nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của cô gái kia bỗng nhiên thay đổi.

"Anh đã có bạn gái rồi à, xin lỗi, em không biết."

"Bây giờ đã biết rồi, cô có thể đi."

Hạ Giác không cho cô ta chút thể diện nào, đuổi cô ta đi.

Cô gái kia cũng không bám theo, cười nói: "Xin lỗi, làm phiền rồi, tạm biệt."

Sau khi nói xong, cô ta quay người rời đi.

Đến khi cô ta đi vào thang máy, tôi mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu hỏi: "Bạn gái cũ à?"

"Không phải."

Anh bình tĩnh nói.

"À..."

Anh không định giải thích, tôi cũng không hỏi nhiều.

Tôi nhận ra anh vẫn ôm mình, vội giãy ra muốn kéo dài khoảng cách với anh, kết quả anh càng ôm tôi chặt hơn.

"Sếp... Sếp Hạ, diễn kịch xong rồi, anh có thể buông em ra chưa?"

"Sao vậy? Ghen à?" 

Anh cúi đầu nhìn tôi, đưa tay vuốt tóc tôi.

Tôi cười ha ha nói: "Ghen gì chứ, em ghen gì..." 

Tôi có tư cách gì ghen...

"Đồng Đồng nói em rất thích ăn dấm*."

*Ăn dấm = ghen á, nam chính đang chơi chữ.

Tôi: "..."

"Nhưng ăn nhiều dấm không tốt cho dạ dày, cũng không tốt cho nội tạng. Cho nên em yên tâm, sau này anh sẽ cố không để em ăn dấm."

Tôi: "?"

Anh nói vậy có ý gì?

"Sếp Hạ..."

"Đừng gọi anh là sếp Hạ."

"Vậy gọi là gì?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com