Ở Nhờ Nhà Bạn Thân

Chương 11



Anh hơi bất đắc dĩ cười nói: "Sao em mãi vẫn chưa trưởng thành, vẫn ngây ngốc như thế."

"Hửm?"

Tôi càng mờ mịt.

"Anh thích em rõ ràng như vậy mà em không nhìn ra à?"

Anh nói cái gì? Thích tôi?

"Không nhìn ra..."

Tôi ngây ngốc đáp.

"Vậy thế này thì sao?" 

Bỗng nhiên anh cúi đầu xuống hôn môi tôi, dường như thân thể tôi bị tiêm thuốc tê, cứng đờ tê dại.

"Sau này muốn biết chuyện gì đừng bảo Đồng Đồng thăm dò anh, em hỏi thẳng là được rồi."

Quý Đồng Đồng... Khốn kiếp! Vậy mà bán tôi! (Bán hay lắm).

"Em biết rồi."

Tôi ngây ngốc gật đầu.

"Chúng ta đã hẹn buổi trưa hôm nay đi ăn lẩu rồi."

Anh nói xong tôi mới phản ứng được, tôi chỉ định đưa Quý Đồng Đồng xuống lầu sau đó mới trở về sửa soạn. Bây giờ tôi chỉ mặc quần áo ở nhà ra ngoài.

Chết tiệt, vào lúc quan trọng thế này mà tôi lại để mặt mộc.

"Em... Em về thay bộ độ khác."

Tôi vội vàng chạy về nhà mình, thay bộ quần áo khác. Lúc thay xong đi ra, Hạ Giác đã chờ tôi ở cửa.

Đến khi tôi đi đến bên cạnh anh, anh chủ động nắm tay tôi kéo tôi đến cạnh anh.

Tôi hơi thẹn thùng, trong lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi.

Không ngờ tôi và anh lại bắt đầu bằng cách này, hơn nữa còn bắt đầu nhanh như vậy.

Chúng tôi chỉ mới quen biết nhau hơn hai tuần mà thôi! Nhưng sao có cảm giác dường như quen biết hơn nửa đời người.

Sau khi lên xe, đột nhiên anh đưa tay với tôi. Tôi nghĩ rằng anh muốn một tay nắm tay tôi, một tay lái xe, kết quả lại nghe anh nói: "Em cầu bùa bình an à?"

Tôi: "..."

Quý Đồng Đồng, đồ ăn cây táo rào cây sung, thậm chí chuyện này cũng nói với cậu của mình!

"Trở về sẽ đưa cho anh."

Tôi nghĩ rằng sẽ không đưa được nên để nó ở ngăn tủ.

Sau khi ăn lẩu xong, anh dẫn tôi đi xem phim, đi dạo đường phố, buổi tối đi chợ đêm, đi ăn xong mới về nhà.

Cả ngày, tôi cảm giác bản thân như đang bay bổng.

Dường như làm bạn gái của Hạ Giác chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Buổi tối trở về, lúc đi ngang qua cửa nhà anh, tôi muốn rút tay mình khỏi tay anh, nói tạm biệt sau đó về nhà mình. Kết quả, anh lại dẫn tôi đến trước cửa nhà tôi.

"Em đã nói sẽ đưa bùa bình an cho anh."

Hừm... Chẳng phải chỉ là một chiếc bùa bình an thôi à, có cần nhớ nhung vậy không.

Tôi nghĩ rằng anh chỉ nghĩ đến bùa bình an, không ngờ vừa mở cửa ra, đột nhiên anh ôm eo tôi, bắt đầu hôn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đúng là có dụng ý khác, anh không nhớ bùa bình an, rõ ràng là... Sau khi hôn đến mức tôi thở không nổi, anh mới thả tôi ra, đưa tay với tôi: "Bùa bình an."

Anh chỉ nhớ bùa bình an thôi à? Lúc này chỉ nhớ bùa bình an?

"Em đi lấy cho anh."

Tôi chạy chậm về phòng ngủ, đưa bùa bình an đi chùa cầu được hôm qua cho anh.

Anh: "Ngày mai hãy đưa anh, bây giờ em chính là bùa bình an của anh."

Tôi: "..."

*

Anh ôm tôi hôm rất lúc, đương nhiên cuối cùng chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả. Anh về nhà anh ngủ, tôi về nhà tôi ngủ.

Anh nói chúng tôi vừa ở bên nhau, anh không muốn để tôi cảm thấy anh là người dễ dãi.

Đương nhiên tôi cũng nghĩ thế.

Tiến triển quá nhanh, tôi sẽ không có cảm giác an toàn.

Ngày hôm sau, anh treo bùa bình an tôi đưa ở trên xe, vô cùng vui vẻ nói: "Đẹp thật."

Thật ra bùa bình an màu đỏ không hợp với xe màu bạc của anh.

Tôi muốn nói ý kiến, anh lại cúi người về phía tôi, hôn tôi rồi khẽ nói: "Cảm ơn bạn gái."

Mấy chữ bạn gái này khiến cho trong lòng người ta trở nên ngọt ngào.

Cần gì quan tâm nó hợp không, anh thích là được rồi.

Tôi hỏi anh vì sao anh lại thích tôi, anh nói thích thì thích, cần gì lý do.

Tôi không bỏ qua, anh mới nói tôi biết anh thích tôi từ lâu rồi.

"Cô gái hôm đó là ai vậy?"

Tôi không nhịn được hỏi.

"Một cô gái theo đuổi anh lúc trước, nhưng bọn anh chưa từng yêu nhau."

"À... Cho nên trước kia anh đã yêu đương với bao nhiêu người rồi?"

"Mặc kệ mấy người, em là người cuối cùng."

"Trích lời tra nam!"

Tôi cố ý bĩu môi nói.

"Không phải muốn anh nói thật à, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng."

Quả nhiên Quý Đồng Đồng nói không sai, cậu của cô ấy chưa từng yêu đương.

Tôi rướn người qua hôn anh: "Ha ha, anh cũng là bạn trai cuối cùng của em."

Đôi môi vừa áp qua, anh đã ôm gáy tôi đảo khách thành chủ, triền miên với nhau.

Anh nói: "Tây Tây, em không biết anh chờ giây phút này bao lâu rồi đâu."

Sau này tôi mới biết được, thật ra anh đã thích tôi từ rất lâu rồi."

Toàn văn hoàn.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com