Ở Nhờ Nhà Bạn Thân

Chương 9



Buổi tối, tôi nằm trên giường không ngủ được, liên tục tự hỏi thái độ của Hạ Giác đối với tôi.

Không phải chứ! Tôi mất mặt trước mặt anh nhiều lần như vậy, sao anh còn đối xử với tôi tốt vậy được.

Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi là người thiểu năng đầu óc có vấn đề. Anh là cấp trên thương xót cấp dưới mới đối xử tốt với tôi? Ừm... Có lẽ là vậy.

Không được, tôi phải thay đổi hình tượng của mình trước mặt anh? Kỹ thuật trang điểm của tôi tệ như thế, ngày hôm sau tôi không trang điểm nữa.

Tôi vốn định thức dậy sớm chút, tự mình đi đi tàu ngầm đến công ty, kết quả không ngờ tôi vừa rửa mặt xong, Hạ Giác đã nhắn tin cho tôi: "Dậy chưa?"

Trời ơi, anh đang làm gì thế? Tôi chưa nghĩ ra nên trả lời anh thế nào, tôi quyết định không trả lời, kết quả anh gọi thẳng qua.

"Vẫn chưa dậy à?"

Giọng nói này khắc vào lòng.

"Dậy rồi..." Tôi khẽ đáp.

"Sửa soạn đi, qua nhà tôi ăn sáng. Tôi nấu nhiều cháo, ăn xong cùng đi công ty."

Tôi: "..."

Hành động này... Không khác gì hồi xưa tôi theo đuổi tra nam.

Cho nên, có lẽ, có khả năng, anh thích tôi? Trên đường đi đến công ty, nhiều lần tôi muốn mở miệng hỏi rõ ý của anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Tôi sợ tự mình đa tình, có lẽ người ta chỉ tiện đường, chỉ là nấu dư cháo sợ bỏ phí mà thôi.

Haiz... Giây phút tự mình đa tình này rất giống tình yêu.

*

Nhưng mấy ngày liên tục, buổi sáng anh nhắn tin cho tôi đúng giờ bảo tôi đến nhà anh ăn sáng.

Ngày đầu tiên ăn cháo, hôm sau ăn cháo trứng muối thịt nạc, ngày thứ ba ăn cháo bò.

Ngoại trừ cháo còn có bánh trứng mà tôi thích ăn nhất.

Buổi chiều cũng thế, mì trứng thịt băm, Trác tương miến, mì xào... Dường như anh đang thăm dò vị giác của tôi, làm những món tôi thích ăn.

Vậy chắc không phải tôi tự mình đa tình rồi.

Chưa đợi tôi mở miệng hỏi, lúc thứ sáu sau khi tan ca, đột nhiên anh hỏi tôi: "Cuối tuần em rảnh không?"

"Em và bạn thân hẹn ngày mai đi leo núi, sẵn tiện đi miếu bái lạy."

Sau đó anh hỏi: "Vậy chủ nhật?"

"Chủ nhật em chưa biết."

Tôi ấp úng trả lời, bỗng nhiên trong lòng hơi mong chờ.

Chẳng lẽ anh ấy muốn hẹn tôi, vậy kế tiếp có phải muốn tỏ tình với tôi không?

"Vậy chủ nhật cùng nhau dùng cơm nhé?"

Á! Vậy mà anh cũng thích tôi! Chưa đợi tôi trả lời, anh đã nói: "Tôi biết một quán lẩu khá ngon."

"Ừm, em thích ăn lẩu nhất."

Tôi cảm thấy nhất định là đồng nghiệp Tiểu Tình bán đứng tôi. Buổi trưa hôm đó, tôi thấy cô ấy nói chuyện phiếm với Hạ Giác ở phòng trà, tôi vừa đi vào thì cô ấy đã bối rối chạy ra.

Ngày hôm đó tôi hỏi Hạ Giác và Tiểu Tình nói gì, anh nói chuyện công việc.

Hừ, bây giờ xem ra chắc chắn anh hỏi Tiểu Tình nghe ngóng xem tôi thích ăn gì rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên đường đi chùa, tôi nói với bạn thân mình vốn không dính sao thủy nghịch hành, thật ra không cần đi chùa bái lạy.

Bạn thân nhìn tôi: "Ai nói đi chùa giải hạn, chùa đó cầu duyên chuẩn nhất, tiếp theo là cầu con."

Tôi: "..."

Bây giờ hối hận còn kịp không? Đương nhiên không kịp rồi, bởi vì bạn thân lái xe, tôi không lái nên không có tư cách quyết định phương hướng.

Sau khi đến chỗ đó, dưới sự khuyên nhủ của bạn thân (Ừm, thật ra trong lòng tôi cũng muốn), tôi đi cầu bùa bình an.

Tôi nghĩ nếu ngày mai Hạ Giác tỏ tình với tôi, tôi sẽ đưa bùa bình an cho anh, để anh treo lên xe.

Bạn thân che miệng nói: Ôi, tình yêu này quá ngọt ngào, tớ không chịu nổi.

Lúc chở tôi về chung cư, bạn thân xuống xe cùng tôi.

"Tớ đi đến nhà cậu, cậu ấy chuyển qua chỗ này, tớ còn chưa từng đến đây."

"Cậu của cậu cũng ở chung cư này à?"

Bỗng nhiên trong lòng tôi dâng lên dự cảm xấu.

"Đúng vậy, nhưng tớ không biết là tòa nhà nào, cậu đợi tớ hỏi đã."

Quý Đồng Đồng cầm điện thoại di động lên gọi cho cậu mình, đối phương không nghe máy, cô ấy quyết định đến nhà tôi chờ.

Kết quả, chúng tôi vừa bước xuống xe, đã dụng phải Hạ Giác cũng bước xuống xe, cầm túi xách mua sắm từ siêu thị.

"Cậu."

Bạn thân vừa gọi xong, tôi muốn ngất luôn.

Gọi còn chưa đủ, cô ấy vội vàng chạy đến hỏi: "Cháu gọi cậu mà sao cậu không nghe máy?"

"À, không thấy cuộc gọi."

Đột nhiên Hạ Giác nhìn qua tôi: "Đã về rồi à, leo núi có mệt không?"

Mệt, mệt đến mức không muốn yêu nữa.

"Vẫn bình thường, bình thường."

Bạn thân còn tưởng rằng hỏi cô ấy, vội gật đầu trả lời.

Cô ấy chột dạ nhìn tôi, kéo tôi qua giới thiệu: "Vậy, để cháu giới thiệu..."

Chắc cô ấy không ngờ tôi và "Cậu" của cô ấy quen nhau. Dù sao tôi từng nói nếu tôi và cậu cô ấy lại gặp nhau thì tôi sẽ tuyệt giao với cô ấy.

Mà chưa đợi cô ấy nói xong, Hạ Giác đã nói: "Không cần giới thiệu, bọn cậu quen nhau."

"Hả?"

Bạn thân kinh ngạc.

Tôi khóc không ra nước mắt nói bên tai cô ấy: "Anh ấy chính là... Cấp trên của tớ."

"Không phải chứ, cậu của tớ chính là... Cậu..." 

Tôi sợ cô ấy nói ra miệng, mau chóng che miệng cô ấy kéo qua một bên, nói với âm lượng chỉ mình cô ấy nghe được: "Cậu dán kín miệng cho tớ, dám nói nhiều một chữ tớ sẽ cắt đứt với cậu."

Bạn thân liên tục đảm báo nhất định sẽ không nói, tôi mới thả cô ấy ra.

Ba người chúng tôi cùng lên lầu, bạn thân nói chuyện líu lo không ngừng, tôi lại không nói lời nào.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com