Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh
Tôi bật cười.
“Cô cười cái gì?”
Ba tôi gắt lên.
“Tôi cười… cái sự giả tạo của mấy người.”
“Cái gì mà xứng hay không xứng, lần này đón tôi về chẳng phải chỉ để làm mấy cái việc liên hôn tài chính của các người hay sao?”
“Nói bậy! Con là con gái chúng ta!”
“Vậy thì nhà ai mà con gái ruột vừa nhận về mới nửa năm đã vội vã đẩy đi xem mắt liên tục?”
Tôi quay sang hỏi bà Ân, ánh mắt bình tĩnh:
“Nếu là con gái ruột của bà, bà tìm lại được sau bao nhiêu năm thất lạc, liệu bà có vội vàng thúc cô ấy đi lấy chồng không?”
Bà Ân trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu:
“Không. Tôi sẽ chỉ mong con bé ở bên tôi lâu hơn chút nữa thôi.”
Mẹ tôi bị câu nói ấy chặn đứng, mặt mũi lập tức mất hết.
Cuối cùng… chỉ còn nước giở bài thương cảm.
“Mẹ làm vậy là vì con thôi mà, Ngữ Tang…”
“Vì lo cho con mà mẹ bạc cả tóc rồi. Con sao có thể không biết ơn chứ…”
Đáng tiếc, bà vừa nói xong, cả phòng không một ai phụ họa.
Không khí đóng băng, bà tự cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cúi đầu, im lặng.
Ba tôi thì nổi giận, quay sang chất vấn:
“Rốt cuộc người cô lấy làm chồng là ai?!”
Mạnh Duy Nguyệt chen vào trước:
“Còn phải hỏi à? Chắc chắn là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ rồi!”
“Anh ấy là một người rất tốt.”
Tôi bỏ ngoài tai những lời châm chọc đầy ngụ ý của Mạnh Duy Nguyệt, lặng lẽ nói tiếp:
“Anh ấy tốt lắm.”
“Anh dạy tôi tri thức, mở ra cho tôi một thế giới rộng lớn hơn.”
“Nửa đời trước của tôi sống mơ màng, đầy tăm tối, thậm chí tôi từng nhiều lần muốn tìm đến cái chết…”
“Nhưng từ khi gặp được anh ấy, tôi bắt đầu thấy mình có hy vọng.”
Trong đầu lại chợt hiện lên 18 năm đau khổ ấy:
Nhớ lại những lần bố mẹ nuôi kia của tôi xé nát sách vở trước mặt cả lớp, rồi nằm lăn ra đất gào khóc, làm ầm lên.
Nhớ lại vô số lần họ định gả tôi cho những lão già hơn 50 tuổi, chỉ để đổi lấy ít tiền.
Nhưng giờ đây, tôi đã tự do.
Khóe mắt bắt đầu cay xè.
Tôi cố gắng kìm lại, không để nước mắt rơi xuống.
“Anh ấy không chỉ là người tôi yêu…”
“Anh còn là ân nhân của tôi. Tôi rất biết ơn anh ấy.”
Ân Bá Duật chậm rãi nâng mắt, nhìn tôi.
Mạnh Duy Nguyệt bật cười khinh bỉ:
“Ba mẹ, xem kìa, chị vẫn còn nhớ nhung cái tên lưu manh đó kìa.”
Mẹ tôi cũng chen vào:
“Nếu cậu ta tốt thế, sao lại ly hôn?”
“Để tôi trả lời thay cô ấy.”
Ân Bá Duật bất ngờ đứng dậy.
Anh đi đến trước mặt tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
“Người chồng cũ đó… là tôi.”
Cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng như chết.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng các bậc trưởng bối cũng dần hoàn hồn.
“Con đừng đùa như vậy…”
“Con nói thật.”
Ân Bá Duật điềm tĩnh nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hai năm trước, khi con được điều vào miền Nam công tác, trong khoảng thời gian đó, con và Miên Miên, tức Ngữ Tang bây giờ đã bí mật kết hôn.”
Anh mở điện thoại, tìm đến ảnh ghim trên đầu.
“Đây là ảnh cưới của chúng con lúc đó.”
“Nửa năm sau chúng con ly hôn, nhưng giấy ly hôn thì… con không chụp lại.”
Màn hình sáng lên dòng chữ nền hồng đậm, rõ ràng sắc nét.
Hình ảnh sắc nét, dấu giáp lai nổi bật.
Mọi người kinh hoàng nhìn nhau, không ai nói nên lời.
Bà Ân vẫn chưa phản ứng.
Bà chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới, ngẩn người.
“Xin lỗi mẹ.”
“Hồi đó con không dám nói với hai người, chỉ vì sợ mẹ không chấp nhận cô ấy.”
“Khi đó, cô ấy không có gì cả… nhưng con rất yêu cô ấy.”
Tôi lặng lẽ nhìn Ân Bá Duật.
“Đến bây giờ… con vẫn yêu.”
Đôi mắt dài hẹp của anh cụp xuống, vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng giọng nói… rõ ràng có chút run.
“Cái thằng nhóc này…”
Bà Ân, người từ nãy giờ vẫn giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng không nhịn được.
Bà chộp lấy chiếc túi Hermès, ném thẳng vào người anh.
Quả nhiên… bà vẫn không thể chấp nhận.
Tôi còn đang nghĩ vậy, thì nghe bà nói tiếp:
“Con nghĩ mẹ là kiểu người tầm thường như thế à?!”
“Con thích là được rồi, có cần phải giấu mẹ vậy không?!”
“Con còn coi mẹ là mẹ nữa không hả?!”
Khoan đã… diễn biến này hình như… sai sai rồi?!
Không khí trong phòng gần như hỗn loạn.
Bà Ân quay sang mắng Ân Bá Duật, còn dùng cả tiếng địa phương quê nhà.
Nhưng sau đó có lẽ chợt nhớ ra, con trai mình ngoài kia là người có danh tiếng, bà mới chịu dừng lại.
Bà quay đầu nhìn tôi, giọng lập tức chuyển sang nhẹ nhàng, ngọt như siro:
“Ngữ Tang à, con đừng sợ, cũng đừng thấy tủi thân.”
“Thằng con này nếu từng có lỗi với con, dì nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Tôi: “…”
Bên phía bố mẹ tôi thì như phát điên.
“Sao con không nói sớm chứ?!”
Khi cơn sốc qua đi, trong mắt họ chỉ còn tràn đầy vui mừng.
“Trời ơi, con gái ngoan của ba mẹ, hoá ra tất cả chỉ là hiểu lầm.”
“Là ba mẹ trách oan con rồi!”
Tôi chẳng thèm đáp.
Ở một góc khác.
Lương Hoài Viễn mặt mày u ám.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu được sự thật.
Lý do tôi từ chối hết lần này đến lần khác, vì trước anh đã từng có một người, mà anh vĩnh viễn không thể vượt qua.
Anh ta cười khổ, rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Mạnh Duy Nguyệt thì khác.
Cô ta chính là người lên kế hoạch, giật dây, phát động cả màn kịch.
Nhưng giờ đây, lại trở thành kẻ duy nhất rơi vào hoảng loạn, sụp đổ.
Cô ta thì thào:
“Không thể nào… chuyện này sao có thể…”
Tôi cầm lấy tập hồ sơ, khẽ vung lên:
“Tự ý điều tra và sử dụng thông tin cá nhân người khác là phạm pháp đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com