Lồng n.g.ự.c Ân Bá Duật áp sát vào lưng tôi, nóng rực như lửa giữa hồ nước mát lạnh.
Anh cúi xuống, từ vành tai tôi khẽ cắn, chạm nhẹ, rồi từng chút, từng chút một trượt dần xuống.
“Ví dụ như thế này.”
Nước trong hồ mát lạnh.
Nhưng vì anh đang ép sát tôi tôi vào thành hồ, nên tất cả những gì tôi cảm nhận được… chỉ là hơi nóng đang bao phủ toàn thân.
“Và như thế này nữa.”
Bàn tay thô ráp của anh trượt từ eo xuống, vướng vào nút thắt bên hông bộ đồ bơi.
Tôi theo phản xạ đạp chân, định đẩy anh ra.
Nhưng lập tức bị bàn tay anh giữ chặt.
Anh vẫn không dừng lại, tiếp tục dò dẫm trong cố chấp, trong trầm mặc.
“Miên Miên… như vậy mới đúng.”
Hàm răng anh khẽ cạy môi tôi.
Tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng tôi, bị anh nuốt trọn.
Nút buộc bên hông mở ra.
Sợi ruy băng mềm mại trôi lơ lửng trong nước, như cánh hoa… bung nở giữa làn sóng mờ ảo.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ân Bá Duật ôm lấy tôi, dựa vào thành hồ bơi.
Cả hai đều thở dốc không ngừng.
“Em còn muốn gì nữa?”
Trong tiềm thức, anh vẫn nghĩ rằng lần này… tôi đến là có mục đích.
“Thành phố A, em cũng đã đến rồi. Tài sản, lúc ly hôn anh cũng cho em rất nhiều. Là tiền không đủ xài sao?”
Ân Bá Duật đúng là rất hào phóng.
Lúc ly hôn, do tôi không thể mang theo bất động sản, anh liền chuyển gần như toàn bộ tiền trong tài khoản cá nhân cho tôi.
“Nếu nói em chỉ muốn anh thôi thì sao?”
“Muốn tôi?”
“Đúng, vì chính con người anh. Anh hấp dẫn hơn bất kỳ đồng tiền hay danh lợi nào.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.
Ân Bá Duật đột nhiên siết chặt eo tôi.
“Vẫn còn muốn lừa tôi?”
“Không lừa…”
“Lừa tôi cũng không sao. Muốn lừa thì em lần này phải lừa cả đời. Tôi có đủ tiền cho em lừa, không đủ thì tôi lại kiếm thêm.”
Ánh mắt anh trầm xuống.
“Nhưng em không được ở bên Lương Hoài Viễn.”
Tôi bật cười, với lấy điện thoại rồi đưa cho anh xem.
Tin nhắn từ tôi đến Lương Hoài Viễn lời từ chối thẳng thừng và rõ ràng.
Ân Bá Duật lúc này mới giãn mày, cúi đầu cắn môi tôi không chút nể nang, như trút hết nỗi uất ức và ghen tuông bấy lâu.
“Không được đi xem mắt với anh ta nữa.”
“Ừ.”
“Người khác cũng không được.”
“Được thôi…”
Anh lại như sắp không nhịn nổi, định tiến thêm một bước nữa.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên liên tục.
Rất dồn dập.
Có chuyện rồi.
Mạnh Duy Nguyệt đã tìm ra bằng chứng tôi từng kết hôn.
Tôi rời khỏi bể bơi rất vội vã.
Nghe nói, Mạnh Duy Nguyệt đã đem chuyện tôi từng ly hôn kể cho rất nhiều người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hiện tại, nhà họ Mạnh đang loạn như ong vỡ tổ.
Ân Bá Duật đề nghị đưa tôi về.
Còn Ân Vãn thì được anh dặn về nhà trước.
Trước khi lên xe, Ân Bá Duật đột nhiên quay sang nói với nhân viên hồ bơi:
“Thay nước hồ.”
Ân Vãn ngơ ngác:
“Không phải hôm qua mới thay à? Sao lại đổi nữa…”
Tôi và Ân Bá Duật ăn ý đến mức không ai trả lời câu hỏi đó.
Về đến nhà.
Người trong nhà đông một cách bất thường.
Ngoài ba người nhà họ Mạnh, còn có mẹ của Ân Bá Duật và cả… Lương Hoài Viễn.
Bố mẹ Lương Hoài Viễn đang công tác xa, không về kịp.
Vì vậy, họ đặc biệt nhờ họ hàng đến thay mặt, để làm rõ mọi chuyện.
Không khí căng như dây đàn.
Nhưng ngay khi thấy Ân Bá Duật đứng sau lưng tôi, sắc mặt tất cả mọi người đồng loạt thay đổi.
“Bá Duật ? Sao con lại tới đây?”
“Đúng đó! Anh Bá Duật, sao anh lại đi cùng chị ấy?”
Tôi không nói đến chuyện hồ bơi, chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Gặp tình cờ trên đường, anh ấy tiện đường đưa con về.”
Ba tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Hôm nay có chút việc riêng trong nhà, Tổng giám đốc Ân à, khiến cậu chê cười rồi…”
“Cứ tiếp tục đi.”
Ân Bá Duật ngồi xuống bên cạnh, bình thản như thể đang xem kịch.
Mạnh Duy Nguyệt lập tức lên tiếng:
“Anh Bá Duật tới cũng đúng lúc, để anh tận mắt thấy chị Ngữ Tang rốt cuộc là người thế nào!”
“Tôi thì làm sao?”
“Còn dám hỏi!”
Không màng có bao nhiêu người đang ở đây, ba tôi vỗ mạnh vào tập tài liệu đặt trên bàn.
“Nếu không nhờ Duy Nguyệt nhờ người điều tra hồ sơ của con, chúng ta còn bị con giấu mãi! Con đã từng ly hôn rồi phải không?!”
Trên tài liệu là dấu đỏ rành rành, trong mục tình trạng hôn nhân, ghi rõ hai chữ: "Ly hôn."
Không thể giả được.
Tôi bình tĩnh lật qua vài trang:
“Ly hôn thì sao? Có phạm pháp à?”
“Mới có 24 tuổi mà đã ly hôn! Vậy sau này ai dám cưới con?!”
“Tôi sống đâu phải để cưới chồng. Không có ai cưới thì… không cưới, vậy thôi.”
“Đừng ngụy biện nữa! Ly hôn sớm vậy là do con không biết giữ mình!”
“Con không xứng làm người nhà họ Mạnh, càng không xứng làm chị của Duy Nguyệt!”
“Không nên nói thế.”
Giữa bầu không khí căng như dây đàn, bà Ân mẹ của Ân Bá Duật, từ nãy giờ im lặng, đột ngột lên tiếng.
“Mới chỉ là ly hôn thôi, có gì mà phải nghiêm trọng như vậy?”
Mạnh Duy Nguyệt bắt đầu cuống lên.
“Dì ơi, sao dì lại bênh chị ấy? Dì quên rồi sao, chị ấy còn dám lừa cả Lương Hoài Viễn nữa mà!”
“Cô ấy không lừa tôi.”
Lương Hoài Viễn lạnh lùng ngắt lời cô ta.
“Cô ấy đã nói thẳng với tôi từ đầu. Tôi cũng nói rõ là không ngại chuyện đó. Mạnh Duy Nguyệt, đừng có vu oan giá họa. Chị em chưa từng lừa tôi điều gì cả.”
Bà Ân gật đầu tán thưởng:
“Như vậy mà nói, con bé Ngữ Tang cũng khá thẳng thắn.”
“Nhưng chị ấy lừa gạt cả nhà chúng ta, phản bội tình thân như thế là đúng à?”