Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh
“Chị nói bậy!”
“Chị là chị của em mà! Sao lại tính là trái…”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Mạnh Duy Nguyệt gục xuống sàn, toàn thân run rẩy.
Mạnh Duy Nguyệt đã bị tạm giữ.
Thái độ của bố mẹ tôi khiến người ta phải sửng sốt.
“Ba đã nói mà, m.á.u mủ vẫn là đáng tin nhất.”
“Ngữ Tang con thật sự xuất sắc, đúng là thừa hưởng gen nhà mình.”
“Còn con bé kia… haiz, không phải ruột thịt, nuôi bao nhiêu năm cũng chẳng ra gì.”
Tôi im lặng, lặng lẽ nhìn họ trở mặt nhanh đến mức chóng mặt.
Trước đây, vì Mạnh Duy Nguyệt ngoan ngoãn, nên họ mới xem như con ruột.
Giờ cô ta không có giá trị bằng tôi, thì lập tức trở thành người dưng.
Bất chợt, tôi lại thấy một chút thương cảm cho cô em gái không cùng huyết thống ấy.
Cô ta trở nên như bây giờ, không thể không nói là kết quả của cách dạy dỗ lệch lạc từ chính bố mẹ.
“Rốt cuộc hai người muốn nói gì?”
Tôi hỏi.
“Ngữ Tang à, sau này việc làm ăn trong nhà, vẫn cần con kết nối với nhà họ Ân.”
“Còn con bé kia, nếu con không thích, thì sau này… nhà này chỉ có một mình con là con gái thôi.”
“Vậy… cô ta thì sao?”
“Chúng ta sẽ đưa nó đi.”
“Đi đâu?”
“Chúng ta đã tìm được bố mẹ ruột của nó rồi.”
“Ở một vùng nông thôn hẻo lánh phía Tây. Có thể… gửi nó về đó.”
Một cơn lạnh lẽo len lỏi trong tim tôi.
“Rồi sao nữa? Để cô ta… lại trải qua cuộc đời mà tôi từng sống à?”
Cả hai sững người.
“Các người chính là người đã dạy hư cô ấy.”
“Tại sao… không phải các người quay lại miền quê đó?”
“Chuyện này… chuyện này là vì con thôi mà, Ngữ Tang.”
Lại nữa… vì tôi.
Tôi không còn kiên nhẫn, đứng dậy định rời đi.
“Ngữ Tang, con đi đâu đấy?”
“Đến đồn công an. Ký giấy bãi nại, đưa cô ấy về nhà.”
Khi bước ra khỏi phòng tạm giam, người đầu tiên Mạnh Duy Nguyệt nhìn thấy chính là tôi.
Cô ta sững sờ, mắt mở to kinh ngạc.
Sau đó, đảo mắt nhìn quanh:
“Ba mẹ đâu?”
“Không tới.”
Chỉ mới hai ngày bị tạm giữ, nhưng Mạnh Duy Nguyệt đã tiều tụy thấy rõ.
“Tại sao họ không đến?”
“Em nghĩ là vì sao?”
Môi cô ấy khẽ run.
Cô ta không ngu.
Cô ta hiểu được.
“Là ba mẹ bảo chị tới đón em đúng không?”
Vẫn chưa cam lòng, cô ta tiếp tục hỏi.
“Là chị tự đến. Họ đã liên lạc được với bố mẹ ruột của em rồi.”
Cơ thể gầy gò của cô ấy khẽ run lên.
Suýt nữa đứng không vững.
Tôi ném cho cô một cái bánh đậu đỏ.
“Ăn đi. Ăn no rồi còn về nhà.”
Đó là món ngọt cô ta thích nhất.
Vừa khóc, vừa cắn bánh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Sau này… em còn được ăn món này nữa không?”
“Làm gì mà bi lụy thế?”
“Tiệm bánh đó sắp mở chi nhánh ở ngay đầu phố, em đi bộ ra cũng mua được.”
“Ý chị là… em không cần rời khỏi thành phố A nữa à?”
“Không cần.”
Tôi sải bước rời khỏi.
Mạnh Duy Nguyệt vội vàng đuổi theo:
“Là chị giữ em lại sao? Tại sao vậy?”
“Chẳng phải chị ghét em lắm sao?”
“Có ghét. Em thực sự rất đáng ghét.”
“Nhưng Mạnh Duy Nguyệt, em có tin không… trong cái nhà đó, chỉ có chị mới thật sự hiểu em.”
Cô ấy sững người.
Ánh mắt nhìn tôi… không còn hằn học, cũng chẳng còn đố kỵ.
Mà là một ánh mắt mà tôi chưa bao giờ thấy hoang mang, biết ơn, và… yếu ớt.
Một lúc sau, cô ấy mới run giọng hỏi:
“Vì sao chị lại giúp em?”
Tôi khẽ đáp:
“Vì chị không muốn em… trở thành một phiên bản khác của chính chị.”
“Chỉ vậy thôi.”
Mạnh Duy Nguyệt đã rời đi.
Chưa đến kỳ tựu trường, cô ấy đã chủ động quay lại trường từ sớm.
Cô ấy tìm được một công việc làm thêm gần khu ký túc xá, bắt đầu tự nuôi sống chính mình.
Tôi không cắt nguồn hỗ trợ sinh hoạt của cô ấy.
Vì nuôi một người như cô ấy, đối với nhà họ Mạnh chẳng đáng là gì.
Là chính tự cô ấy lựa chọn con đường độc lập.
Giữa tháng Tám, tôi đón sinh nhật đầu tiên kể từ khi quay về.
Mạnh Duy Nguyệt vẫn không chủ động nói chuyện, nhưng lại gửi cho tôi một món quà.
Không đắt tiền.
Chỉ là một món đồ trang trí nho nhỏ.
Nhưng lại là thành quả của nửa tháng đi làm thêm vất vả.
Sau này.
Nghe nói cô ấy đã tìm được một vị trí thực tập chính thức.
Vào làm ở một công ty giải trí có tiếng.
Ngày nào cũng bận bù đầu, nhưng cô ấy nói:
“Cảm thấy rất đáng.”
Bước vào xã hội rồi, Mạnh Duy Nguyệt trưởng thành rất nhanh.
Cô ấy đã từng được giúp đỡ, cũng nếm trải đủ sự hiểm ác trong lòng người.
Một lần nọ, tôi có buổi đàm phán dự án, vô tình lại đúng tại công ty cô ấy làm việc.
Trong tòa nhà văn phòng, chúng tôi vội vã lướt qua nhau.
Cô ấy mặc đồ công sở, bước chân vội vàng, nhìn trưởng thành và chín chắn hơn hẳn trước đây.
Tôi hỏi:
“Không nghĩ tới chuyện về làm ở công ty gia đình sao?”
“Ba mẹ đã giao quyền lại, giờ phần lớn đều đã do chị quản lý.”
“Em có nghe nói. Chị cũng giỏi đấy.”
Tôi chỉ cười nhạt, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Trong giới đã sớm lan truyền khắp nơi..
Tôi là người đã gạt bỏ cha mẹ ruột, cô lập họ khỏi quyền lực, để từng bước chiếm lấy vị trí.
Rất nhiều lời đồn nói tôi không từ thủ đoạn để leo lên.
Nhưng mà thì sao?
Ngay từ ngày đồng ý quay về nhà họ Mạnh, tôi đã có sẵn tham vọng này.
Tôi làm việc điên cuồng, học đủ thứ, bù đắp toàn bộ những năm tháng đã bị bỏ lỡ.
Chính là để chờ ngày hôm nay.
Thậm chí…
Việc khiến Mạnh Duy Nguyệt rời đi, khiến cả nhà ba người họ sinh ra rạn nứt cũng nằm trong kế hoạch của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com