Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh
Tôi nói:
“Chuyện chị và anh em đã li hôn em biết rồi phải không?.”
“Biết chứ! Tại bữa tiệc hôm trước, anh Bá Duật đã nói với em rồi.”
“Vậy sao em còn gọi chị dâu?”
“Vì hai người kiểu gì cũng tái hôn mà!”
Giọng cô ấy chắc nịch đến mức tôi cũng phải khựng lại một nhịp.
“Không thể nào đâu. Tính anh em, chị là người rõ nhất đã ly hôn thì là ly hôn.”
“Chị đúng là không hiểu anh em chút nào…”
Ân Vãn bắt đầu phân tích với vẻ mặt cực kỳ tự tin:
“Hai năm trước, anh ấy vì chị mà đột nhiên kết hôn, đó là lần duy nhất trong đời em thấy anh ấy làm việc một cách mất kiểm soát đến vậy.”
“Anh ấy dốc hết tất cả sự ‘phá cách’ của đời mình cho chị rồi.”
“Em dám cá anh ấy đến giờ vẫn còn đang ‘phát điên’ vì chị, chẳng qua là đang cố kìm nén lại thôi.”
Tôi bật cười bất đắc dĩ:
“Đó là vì anh ấy cảm thấy có trách nhiệm với chị, nên mới chấp nhận cưới chớp nhoáng như vậy.’
“Thôi chị ơi, lời này nói nghe cho vui thôi.”
Cô ấy cười bí hiểm.
“Anh ấy mà không tự nguyện, thì có là trời cũng không ép được anh ấy. Chị nghĩ cái thứ trách nhiệm ấy sẽ sai khiến được anh ấy sao?”
Xe đã đến hồ bơi.
Ân Vãn nói đây là bể bơi tư nhân, nước rất sạch, không phải lo lẫn với người ngoài.
Khi đang thay đồ, cô ấy đột nhiên kêu lên: “Wtf!”
“Gì thế?” tôi hỏi.
“Em… em tới tháng rồi.”
Cô ấy tái mặt: “Không bơi được nữa!”
“Vậy chị đưa em về nhé?”
“Thôi, khó lắm mới được đi một chuyến. Chị cứ bơi đi, đừng để vì em mà mất hứng!”
“Thế em làm gì?”
“Em qua sân tennis phía sau xem có anh đẹp trai nào không~”
Ban đầu tôi cũng định đi cùng cô ấy.
Nhưng ngay lúc đó, tôi thoáng nhìn thấy một chiếc Cayenne đen đỗ ở góc bãi xe.
Lặng lẽ nằm im ở đó, giống hệt như chủ nhân của nó đầy trầm tĩnh và kín đáo.
Tôi đổi giọng nói:
“Thế em đi chơi đi, chị bơi một lát rồi về.”
Hồ bơi rất lớn, không có ai.
Tôi xuống nước, vẫy nhẹ vài cái bên mép bể.
Tôi dứt khoát ngâm hẳn người xuống nước.
Trong lòng âm thầm đếm ngược từ 10 đến 1, cuối cùng cũng có một bàn tay luồn ra sau lưng tôi, kéo tôi trồi lên khỏi mặt nước.
“Đừng có tìm c.h.ế.t trong bể bơi của tôi.”
Ân Bá Duật sau đó lập tức rút tay lại.
Cứ như thể... ghê tởm việc chạm vào tôi.
“Tôi đang tập nín thở. Đây là kỹ thuật anh dạy tôi hồi xưa mà.”
Ân Bá Duật là kiểu người không hút thuốc, không uống rượu, không gần nữ sắc.
Cho nên cách duy nhất để anh ấy giải tỏa áp lực chính là bơi lội.
Hồi chúng tôi ở thị trấn nhỏ, anh còn đặc biệt mua một căn nhà có hồ bơi, tự mình dạy tôi học bơi.
Anh liếc sang chiếc phao bên cạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Qua ngần ấy thời gian rồi mà vẫn chưa biết bơi, em nên bỏ cuộc đi thì hơn.”
“Anh không biết tại sao tôi tới giờ vẫn không học được à?”
Ân Bá Duật im lặng.
Tôi tốt bụng nhắc lại giúp anh:
“Mỗi lần anh dạy tôi bơi, kết quả đều là anh đè tôi xuống cạnh hồ, làm hỏng bao nhiêu bộ đồ bơi rồi còn gì…”
“Mạnh Ngữ Tang, đây là thành phố A.”
Anh lạnh giọng cảnh cáo.
“Đúng, đây là thành phố A. Nói mới nhớ… hồ bơi ở thành phố A, anh đã thử chưa?”
Dưới làn nước, chân tôi vô thức quấn lấy đùi anh.
Ân Bá Duật giơ tay, cố gỡ chân tôi ra.
“Còn quậy nữa là tôi ném em ra ngoài.”
“Không quậy nữa. Hay là… mình đổi chủ đề đi?”
Tôi cong mắt cười, ánh nhìn như mang theo sóng nước mà chảy vào lòng anh.
“Tối hôm đó, khi nhận được cuộc gọi từ tôi, sao anh lại đích thân chạy tới con hẻm đó? Là… lo cho tôi à?”
“Nếu là Ân Vãn gọi, tôi cũng sẽ đi.”
“Nhưng cô ấy là em họ anh. Còn tôi đâu có quan hệ m.á.u mủ gì.”
“Thế mà anh vẫn tới chứng tỏ trong lòng anh, tôi cũng quan trọng như người thân. Phải không Ân Bá Duật?”
Ân Bá Duật lại bị tôi áp chế.
Một người lý trí, mạnh mẽ như anh, lần nào đứng trước tôi cũng bị ép vào thế yếu.
Lúc anh lơ là, tôi nhân cơ hội gỡ tay anh ra,nâng nhẹ đầu gói miết dọc từ phần bụng anh, rồi từ từ lướt xuống.
“Anh lại phản ứng rồi.”
Tôi hài lòng với phát hiện này.
“Một năm rưỡi không gặp, anh còn dễ kích thích hơn cả trước kia nữa.”
“Nói thật đi, dạo này có từng nghĩ đến tôi rồi… tự giải quyết không?”
“Vụt—”
Ân Bá Duật bật dậy khỏi hồ nước.
Túm lấy khăn tắm, quấn quanh eo.
Nhưng như thế vẫn không che nổi bằng chứng rõ ràng của sự mất kiểm soát của mình.
Dù vậy, anh vẫn lạnh lùng như băng trả lời tôi:
“Em tự bơi đi.”
Anh quay người muốn rời khỏi đó.
Tôi không giữ anh lại, chỉ nhẹ giọng nói:
“Hôm qua em đã nói với Lương Hoài Viễn rằng, em từng kết hôn.”
Bước chân anh khựng lại.
“Yên tâm, không nhắc gì đến anh đâu.”
“Em cứ tưởng, khi nghe xong việc đó, cậu ta sẽ tránh xa em ra…”
“Ai dè vào sáng nay, cậu cháu quý hóa đó của anh lại nhắn tin cho em.”
“Anh ta nói… thật ra anh ta không ngại chuyện em từng kết hôn.”
Tôi đạp nước bơi về phía chiếc phao, không nhìn lại.
“Biết đâu, sau này chúng ta lại làm người một nhà thật đấy… Chú nhỏ à.”
Im lặng bao trùm cả bể bơi.
Tôi tưởng anh đã đi rồi.
Nhưng đằng sau đột ngột vang lên tiếng nước b.ắ.n tung tóe.
Tiếp theo đó là một cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi rõ, vòng mạnh qua eo tôi.
“Nếu muốn dùng lại chiêu cũ, sao em không gáng nghiêm túc thêm một chút?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com