Anh trở lại thành phố A, từ đó không còn gặp tôi nữa.
Nửa năm sau, bằng một cách nào đó tôi lại bị nhà họ Mạnh tìm ra và đón về.
Và hôm nay…
Sau khi uống vài chén rượu, rôi lại nghe thấy tiếng Ân Vãn gọi tôi một tiếng “chị dâu.”
Những cảm xúc mơ hồ nơi đáy lòng bỗng bị khuấy lên.
Vì thế… tôi mới không kiềm được, một lần nữa thử thăm dò Ân Bá Duật.
Lúc tôi thay xong váy đi ra, anh đã không còn ở đó.
Chỉ còn lại bộ lễ phục của tôi, được anh xếp gọn gàng, để ngay ngắn trên ghế sofa.
…
Lương Hoài Viễn dường như đã quyết tâm tiếp tục mối quan hệ xem mắt này với tôi.
Nguyên nhân là tối hôm qua, anh ta tới đón tôi tan làm.
Dạo gần đây tôi bắt đầu làm việc trong công ty nhà họ Mạnh, thường xuyên phải tăng ca đến tận khuya.
Lương Hoài Viễn nghe vậy thì nhất quyết đến đón tôi.
Buổi tối, không khí mát hơn hẳn.
Anh ta nhất định kéo tôi đi dạo quanh khu vực gần đó cho khuây khoả
Càng đi càng xa.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đụng phải một đám thanh niên đầu tóc nhuộm vàng chóe.
Lương Hoài Viễn cau có: “Đi đường kiểu gì thế, không thấy người ta à?”
Lẽ ra đừng mở miệng thì tốt hơn.
Vừa dứt lời, đám đầu vàng đã quay ngoắt lại, bao vây bọn tôi.
Lương Hoài Viễn hoảng loạn ngay tại chỗ.
Một cậu công tử quen sống trong nhung lụa, trường học lại toàn loại con nhà người ta, xưa giờ làm gì từng thấy kiểu xã hội đen phiên bản chân thật thế này.
Tôi thở dài, bình tĩnh bước lên chắn trước mặt anh ta.
“Trường nào? Ai chống lưng?”
Tôi vừa bật lửa, chậm rãi rút một điếu thuốc, khói mờ lượn lờ trong con hẻm nhỏ.
“Không nói à? Được thôi, để tôi gọi người.”
Tôi làm bộ bấm điện thoại.
“Alo, thầy Trương phải không? Lâu rồi không gặp thầy nhỉ!”
“Tôi đang đi ngang qua hẻm bên cạnh tòa nhà gần trường, vừa gặp mấy học sinh của thầy, muộn thế này còn chưa về nhà… Thầy xem có nên qua xử lý không?”
Đám học sinh mặt đổi sắc ngay lập tức, vừa xin lỗi rối rít vừa chuồn êm không dám quay đầu lại.
Chỉ đến khi họ rời đi rồi, tôi mới nhận ra bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc:
“Miên Miên? Có chuyện gì vậy?”
…Tôi gọi nhầm cho Ân Bá Duật.
“Không có gì đâu, làm phiền anh rồi.”
Tôi lập tức cúp máy.
Lương Hoài Viễn tròn mắt kinh ngạc:
“Em làm thế nào vậy?”
“Ở quê tôi, loại thanh niên như vậy gặp nhiều lắm. Thật ra… cũng dễ dọa thôi.”
“Em thật sự quen với giám thị của họ à?”
“Anh nghĩ thật đấy à?”
Tôi nhìn anh ta như nhìn một đứa ngốc, trong khi ánh mắt anh ta lại tràn đầy sự thán phục.
“Tôi chỉ biết ở khu này, thầy giám thị mấy trường gần đây tên Trương. Còn lại thì… toàn tôi bịa.”
Ánh mắt anh lại dừng ở ngón tay kẹp điếu thuốc của tôi.
Tôi cố ý rít một hơi, rồi thản nhiên thở ra:
“Cái này thì thật.”
Lương Hoài Viễn không hút thuốc.
Ngoài cái thói kiêu căng ra, anh ta đúng là kiểu “con ngoan trò giỏi” chính hiệu.
Khi về đến nhà, tôi phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Ân Bá Duật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gọi lại cho anh.
Nghe thấy tôi đã về nhà, bình an vô sự, anh mới khẽ thở phào.
Điện thoại vang lên tiếng gió thổi phần phật.
Tôi nhạy cảm hỏi: “Anh đang ở ngoài à?”
“Tôi đang ở con hẻm đó.”
“…Để tìm tôi à?”
Anh không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói:
“Em về đến nơi là tốt rồi.”
Tôi không nhịn được bật cười: “Cảm ơn thầy Ân~.”
Chuyện xảy ra tối hôm đó, tôi không để tâm mấy.
Tôi tưởng rằng, sau khi biết tôi hút thuốc, Lương Hoài Viễn sẽ bớt chủ động lại.
Ai ngờ, anh ta vẫn tiếp tục đến tìm tôi.
Lần này còn mang theo cả bó hoa hồng đỏ rực.
Tôi nhức đầu, đành phải lôi ra tuyệt chiêu cuối.
“Lương Hoài Viễn, anh không hiểu rõ quá khứ của tôi. Tôi và anh… không thể nào đâu.”
“Chuyện hút thuốc à? Hay là chuyện bị buộc thôi học ở đại học? Tôi không để ý đâu.”
“Tôi từng kết hôn rồi.”
Sự im lặng của Lương Hoài Viễn, kéo dài đúng như tôi đã Ân trước.
“R… rồi sao nữa?”
“Chưa đến nửa năm, bọn tôi ly hôn chớp nhoáng. Nếu anh cứ nhất quyết muốn tiếp tục với tôi, thì phải chấp nhận rằng tôi đã từng qua một đời chồng.”
“Chuyện đó… từ khi nào?”
“Trước khi tôi được nhà họ Mạnh đón về.”
“Là do em bị ép sao? Anh nghe nói mấy cô gái nhà nghèo, hay bị buộc phải lấy chồng sớm lắm.”
“Không. Tôi tự nguyện.”
“Chú Mạnh có biết chuyện này không?”
“Không biết. Nếu biết, ông ấy còn dám giới thiệu tôi cho anh à?”
Tôi quay đầu, hỏi lại:
“Anh sẽ nói cho họ biết chứ?”
Lương Hoài Viễn lắc đầu:
“Chuyện bí mật như này tuyệt đối sẽ không để lộ. Tôi sẽ giữ kín giúp em.”
“Cảm ơn anh.”
Anh ta lại im lặng.
Cuối cùng, anh ta hỏi một câu:
“Ngữ Tang, em với… chồng cũ, có còn liên lạc với nhau không?”
Có chứ.
Không chỉ liên lạc, mà anh ấy còn chính là chú nhỏ của anh.