Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh

Chương 5



Anh xoay người, một tay kéo phăng khóa váy xuống.

Tôi gần như trơ trụi đứng trước mặt anh.

Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

“Ngữ Tang, em thay đồ xong chưa? Để anh đưa em về.”

Là Lương Hoài Viễn.

Tôi và Ân Bá Duật nhìn nhau chằm chằm.

Tôi thấp giọng: “Hình như em quên khóa cửa rồi.”

Dù giọng rất nhỏ, nhưng Lương Hoài Viễn vẫn nghe thấy.

“Ngữ Tang, em đang nói chuyện với ai thế? Trong đó… còn có người khác sao?”

Thấy tôi mãi không trả lời anh ta đột ngột xoay tay nắm cửa.

Định mở bước vào.

Ân Bá Duật phản ứng cực nhanh, ôm lấy tôi chui thẳng vào tủ quần áo.

Đây là tủ dùng để treo lễ phục dự phòng trong khách sạn.

Không có cửa.

Nhưng mấy bộ váy trong đó đủ dài, vừa vặn che khuất hai người chúng tôi.

Chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ.

Ân Bá Duật ép tôi sát vào trong góc, còn anh đứng chắn ở phía ngoài, dùng cơ thể mình che chắn cho tôi.

Cố gắng hết sức để không ai nhìn thấy tôi.

Không gian chật hẹp.

Cả hai chúng tôi ép sát vào nhau.

Chỉ cách một lớp sơ mi mỏng, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm và đường nét cơ thể đối phương.

Ân Bá Duật luôn giữ kỷ luật nghiêm khắc, thân hình rắn chắc, cơ bắp rõ ràng.

Lúc này đây, anh căng cứng toàn thân, mắt nhắm nghiền, thậm chí… không dám nhìn tôi.

Lương Hoài Viễn vặn tay nắm một lúc, nhưng không mở được cửa.

“Ngữ Tang, thay xong thì ra nhé. Chú Mạnh với mọi người về trước rồi, để anh đưa em về.”

Tiếng bước chân anh ta dần xa.

Lúc này Ân Bá Duật mới mở mắt ra.

“Em gạt tôi. Rõ ràng là em đã khóa cửa.”

“Vậy anh nói xem… tôi có khóa hay không, anh không biết à?”

Từ lúc tôi bước vào phòng, từng cử chỉ của tôi, Ân Bá Duật đều nhìn rất rõ.

Tôi ở nơi sáng, anh ở nơi tối.

Chỉ cần anh nhớ lại là biết ngay.

“Em cứ như thế chẳng có ý nghĩa gì đâu”

Anh lạnh mặt, giọng trầm xuống.

“Chúng ta đã ly hôn rồi. Hay là… em hối hận?”

“Thế còn anh?”

Tôi lập tức ném lại câu hỏi cho anh.

“Tôi vừa bước vào, anh im lặng không lên tiếng, chẳng lẽ anh có sở thích đặc biệt là lén nhìn vợ cũ thay đồ à?”

Ân Bá Duật: “……”

“Thôi, không chọc anh nữa.”

Tôi thản nhiên nói thẳng:

“Chỉ là muốn đánh cược một ván. Xem anh có lặp lại sai lầm xưa hay không.”

Nói rồi, tôi khẽ co đầu gối lại.

Đùi tôi nhẹ nhàng lướt qua một chỗ… đang căng trướng rõ rệt.

Tôi cười nhẹ, thì thầm:

“Xem ra… tôi thắng rồi.”

Cuộc ly hôn giữa tôi và Ân Bá Duật không mấy êm đẹp.

Hai năm trước, anh tới miền Nam để mở rộng thị trường, ở đó suốt nửa năm.

Tôi chính là trợ lý mới được tuyển trong khoảng thời gian đó.

Tôi tận tâm chăm sóc anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chăm tới chăm lui, chăm lên tận giường luôn rồi.

Ân Bá Duật chưa từng yêu ai.

Lần đầu buông thả, lập tức nghiện.

Bản chất anh là người nghiêm túc đến cứng nhắc.

Mối quan hệ kiểu "qua đường" như vậy đối với đạo đức cá nhân của anh, là điều không thể chấp nhận.

Vì thế, khi tôi mở lời muốn kết hôn, anh gật đầu đồng ý vì trách nhiệm.

Chúng tôi kết hôn chớp nhoáng, chỉ đi làm giấy đăng ký,không tiệc cưới, không sự chúc phúc từ bố mẹ hai bên.

Chỉ có một người biết chuyện là Ân Vãn.

Tôi chưa bao giờ hỏi anh, tại sao không nói với bố mẹ anh chuyện này.

Vì tôi biết rất rõ câu trả lời.

Tôi chỉ là một cô gái lớn lên ở vùng quê nghèo, không gia thế, không bối cảnh.

Chẳng có lý do gì để bố mẹ anh phải biết đến tôi.

Chúng tôi sớm muộn gì cũng chia tay thôi.

Chỉ là, chia tay đến quá sớm.

Tháng thứ sáu.

Ân Bá Duật đặt một tờ giấy A4 trước mặt tôi.

Đó là bản kế hoạch chi tiết mà tôi từng viết lúc mới quen anh.

Từng bước một làm sao xin việc, làm sao tiếp cận cuộc sống của anh, làm sao lợi dụng nguyên tắc đạo đức của anh để trở thành bà Ân.

Dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân ngắn ngủi.

Nhưng gương mặt Ân Bá Duật khi ấy vẫn lạnh như băng sương.

“Rốt cuộc em muốn gì?”

“Tôi chỉ muốn rời khỏi thị trấn nhỏ đó.”

“Gả cho tôi là có thể rời đi sao?”

“Theo… hiện tại đó là cách duy nhất.”

“Vậy nghĩa là, từ đầu đến cuối em đều đang lừa tôi?”

Nghe vậy, tôi cảm thấy lời anh nói cũng chẳng sai.

Nhưng trên thực tế kế hoạch đó, tôi đã bỏ từ lâu rồi.

Tôi muốn rời đi, không phải vì tham tiền, ham quyền.

Mà vì tôi muốn thoát khỏi cái gia đình như ma cà rồng ấy.

Tôi chưa bao giờ hứng thú với tiền tài, địa vị của Ân Bá Duật.

Tôi chỉ muốn một điều: tự do.

Tôi chưa tốt nghiệp đại học.

Vì gia đình nuôi tôi cho rằng con gái học hành là vô ích, bọn họ đến tận trường làm ầm lên, khiến tôi mất hết mặt mũi, buộc phải bỏ học.

Ân Bá Duật từng rất tốt với tôi.

Anh dạy tôi chơi bóng.

Dạy tôi tiếng Anh.

Dạy tôi đủ thứ.

Tôi dùng là hai phần mưu mẹo, tám phần chân tình.

Tôi từng ảo tưởng… Giá như được bên nhau đến bạc đầu thì tốt biết bao.

Nhưng anh chưa từng cho tôi hy vọng.

Sự tồn tại của tôi, anh không nói với bất kỳ ai.

Điều đó đồng nghĩa với việc, tôi chưa bao giờ được xem là người nhà.

Chỉ riêng điều ấy thôi, đã đủ để tôi rút lại tất cả mộng tưởng.

Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của anh.

Thật sự không cách nào nói ra rằng tôi đã dùng tất cả tấm chân tình mình rồi.

Vì tôi sợ anh sẽ cười nhạo mình: “Không biết lượng sức.”

Trầm mặc thật lâu, tôi gật đầu, nói:

“Phải. Em đã lừa anh. Chúng ta ly hôn đi.”

Ân Bá Duật thở dài đầy thất vọng.

Một cuộc hôn nhân vội vàng, kết thúc cũng đầy chóng vánh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com