Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh
“Con tưởng ba chưa từng nghĩ đến chuyện đó à? Ân Bá Duật từ chối rất dứt khoát.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Ba lại tiếp lời:
“Nhà họ Ân thì tạm thời ta chưa với tới, nhưng nhà họ Lương thì có thể…”
“Tốt thôi, vậy gả Mạnh Duy Nguyệt cho Lương Hoài Viễn đi, vậy là được chứ gì?”
“Không được. Lương Hoài Viễn không có thực quyền trong tay, không xứng với Duy Nguyệt.”
Ba tôi vô tình buột miệng nói ra suy nghĩ thật.
Mẹ tôi vội vàng chữa cháy:
“Ý ba con là… Duy Nguyệt tính khí bướng bỉnh, không ai ép được nó cả…”
“Thế còn con thì ép được?”
Hai người sững người, im lặng.
Đúng lúc đó, gia đình Ân Bá Duật xuất hiện.
Toàn bộ sự chú ý trong hội trường lập tức đổ dồn về phía họ.
Nhà họ Ân là tập Ân đứng đầu thị trường, đa số những người có mặt ở đây đều phải ngước nhìn họ.
Cùng lúc, tiếng xì xào bàn tán cũng bắt đầu rộ lên:
“Nghe chưa? Ân Bá Duật không phải kiểu người cấm dục như đồn đại đâu nha!”
“Biết rồi! Chính miệng anh ta thừa nhận từng có người yêu luôn đấy!”
“Trời ơi, quá sốc luôn… Mà người đó là ai vậy?”
“Paparazzi còn chẳng moi được thông tin gì, bảo mật kỹ thiệt đó.”
Đám người nhiều chuyện suýt nữa điểm danh toàn bộ các cô gái nổi bật trong giới.
Ngay lúc đó, lại có một người xuất hiện.
Ân Vãn em họ của Ân Bá Duật.
Cũng là người duy nhất trong nhà họ Ân biết anh từng kết hôn.
Năm ngoái cô ấy ra nước ngoài du học, không ngờ kỳ nghỉ hè này lại về nước.
Nhưng… khoan đã.
Cô ấy có biết tôi và Ân Bá Duật đã ly hôn chưa?
Ân Vãn đảo mắt nhìn khắp hội trường, bắt gặp tôi bỗng dưng vẫy tay, lớn tiếng gọi:
“Chị dâu!!”
Cả hội trường lập tức im bặt.
Hàng loạt ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Mang theo sự tò mò, dò xét và cả... sự soi mói đầy ẩn ý.
Ân Vãn vẫn chưa nhận ra tình hình, hớn hở chạy về phía tôi:
“Chị dâu! Em mang quà về cho chị nè!”
“Cô nhận nhầm người rồi.”
“Hả?”
Ân Vãn chớp mắt bối rối.
“Không có nhầm mà… Chị chính là…”
Bàn tay của Ân Bá Duật bỗng siết chặt gáy cô.
Cũng chặn luôn những lời suýt thốt ra khỏi miệng.
“Ồn ào cái gì, đi với anh.”
Anh kéo cô đi một cách dứt khoát.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau thoáng chốc. Không ai nói gì cả.
Sau khi họ đi khỏi, bố mẹ tôi mới lên tiếng:
“Con bé đó vừa gọi con là chị dâu à?”
“Chắc nhận nhầm thôi.” Tôi điềm nhiên đáp.
Sau đó, dù ai hỏi, tôi cũng chỉ trả lời đúng một câu gương mặt chân thành như thật:
“Chắc là nhận nhầm thôi.”
Chuyện nhỏ ấy, tôi khéo léo dẹp yên.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, có người uống say, lỡ tay làm đổ rượu lên váy tôi.
Đối phương không ngừng xin lỗi.
Tôi vừa xua tay bảo không sao, vừa nhẹ nhõm thở phào.
Cuối cùng cũng có lý do rời khỏi hội trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lẻn vào phòng nghỉ, định thay bộ lễ phục ra.
Vì cứ cúi đầu loay hoay, tôi không hề phát hiện trong phòng còn có người khác.
Váy dài quá, tôi vấp phải tà váy và ngã thẳng vào ghế sofa.
Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo tôi.
Mùi tuyết tùng quen thuộc vờn qua chóp mũi.
“Ân Bá Duật?”
Anh dời mắt đi, lạnh nhạt nói:
“Không cần phải làm quá như vậy.”
“Gì cơ?”
“Vừa vào đã cởi đồ… Không cần thiết phải quyến rũ tôi như thế.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra.
Váy đã bị kéo gần nửa, cổ áo tụt xuống dưới xương quai xanh, lộ ra một mảng vừa đủ mơ hồ mà gây sát thương.
Trắng đến chói mắt, đến tôi nhìn còn thấy kích thích, huống chi là anh.
Tôi nói:
“Không thấy anh ở đây thật mà.”
“Biện hộ à?”
Tôi lắc đầu, nghiêng người sát vào tai anh, cố ý phả nhẹ một hơi:
“Nếu thấy rồi… thì tôi đâu chỉ cởi đến mức này.”
Ân Bá Duật mặt không đổi sắc.
Chỉ có ngón tay siết chặt đột ngột, tiết lộ sự d.a.o động trong lòng anh.
“Lại định dùng chiêu cũ à?”
Anh đang nhắc đến chuyện năm đó tôi chủ động quyến rũ anh, rồi thuận lợi kết hôn với anh.
“Tôi không dám. Dù sao anh cũng sắp thành em rể tôi rồi mà.”
“Ai nói với em thế?”
Ân Bá Duật cau mày, ánh mắt lạnh đi.
“Tôi và em gái em là không thể.”
“Không thể? Thế sao lại đi đón nó ở trường? Rảnh đến vậy sao?”
“Lúc đó tôi đến trường để bàn công việc, vô tình gặp Mạnh Duy Nguyệt.”
“Nó nói muốn đi tìm em, mà trùng đường, tôi tiện đường cho đi nhờ.”
“Tiện đường? Thế anh chở nó chạy lòng vòng giữa đêm làm gì?”
“Chạy lòng vòng?”
Ân Bá Duật ngẫm lại rồi như bừng tỉnh.
Tôi đang nhắc đến cái đêm anh và Mạnh Duy Nguyệt cùng đi tìm tôi.
“Người ta nói em mãi chưa về nhà, tôi lập tức ra ngoài. Là Mạnh Duy Nguyệt xin đi theo, tôi không từ chối thôi.”
Anh ngừng lại, không giải thích thêm nữa.
Rồi anh nhìn tôi, nhếch môi, mắt sâu thẳm:
“Em gọi chuyện đó là… chạy lòng vòng à?”
Lông mày anh giãn ra, ung dung nhìn tôi:
“Miên Miên, em đang… ghen sao?”
“Ừ, ghen đấy. Thì sao nào?”
Tôi đáp dứt khoát, không hề lảng tránh.
Miên Miên là biệt danh thuở nhỏ của tôi.
Là cái tên được đặt vì nơi tôi từng được nuôi dưỡng một vùng trồng bông.
Chẳng có gì cao sang hay ý nghĩa sâu xa, nhưng dùng quen rồi, tôi cũng lười thay đổi.
“Quay lại chuyện ban nãy đi. Em lại đang dùng chiêu cũ quyến rủ tôi, đúng không?”
Lần này, tôi không chối.
Ngược lại, cong môi cười, ánh mắt khẽ cong:
“Vậy anh giúp em kéo khóa lưng đi.”
“Tự tìm người khác đi.”
Anh đứng dậy, định ra vạch ranh giới rõ ràng.
“Được thôi. Gọi cháu trai anh vào giúp cũng được.”
Đôi mắt Ân Bá Duật chợt tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com