Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh
Tôi chưa từng có ý định trả thù Mạnh Duy Nguyệt.
Bởi vì mục tiêu của tôi, là những thứ lớn hơn nhiều.
Trong công ty này không còn chỗ cho cô ấy.
Dù cô ấy có nói muốn, tôi cũng không định để cô ấy quay về.
May mắn là, Mạnh Duy Nguyệt nghiêm túc nói với tôi:
“Em khá thích công việc hiện tại.”
“Thích là tốt rồi.”
Sau đó…
Ba mẹ tôi quay về quê.
Mạnh Duy Nguyệt cũng dần ổn định trong ngành nghề của mình.
Thỉnh thoảng, cô ấy gửi cho tôi vài tin nhắn.
Đa phần là những câu chào hỏi khách sáo.
Năm cô ấy 24 tuổi.
Một đêm khuya.
Cô ấy gửi cho tôi một tấm ảnh ảnh một người đàn ông.
【Đẹp trai không?】
【Cũng được đấy.】
【Em muốn theo đuổi anh ta, nhưng anh ta hơi lạnh lùng, rất khó tiếp cận.】
【Trai lạnh lùng à? Cái này chị có kinh nghiệm. Để chị dạy em.】
Tôi bắt đầu nhắn từng bước, dạy cô ấy cách tiếp cận cậu trai lạnh lùng ấy.
Cô ấy làm y như tôi nói quả nhiên, anh chàng kia chủ động rủ đi ăn.
Mạnh Duy Nguyệt:
【Á á á á á!! Anh ấy rủ em đi ăn thật rồi!!】
Tôi:
【Bình tĩnh. Đừng để lộ rõ quá, nhưng cũng đừng quá vô cảm. 】
【Quan trọng nhất là lần đầu hẹn ăn, phải chú ý an toàn.】
【Chốt địa điểm xong phải báo cho chị. Mỗi tiếng nhắn một lần. Quá một tiếng không nhắn, chị tới tận nơi.】
Mạnh Duy Nguyệt:
【Dạaaaa~ / thỏ ngoan biết điều.jpg】
Một lúc sau, khi tôi gần ngủ gật.
Cô ấy bất ngờ gửi thêm một tin nữa:
【Cảm ơn chị.】
Ân Bá Duật đã dọn ra sống một mình từ rất sớm.
Ngoài giờ làm việc, tôi thường xuyên đến nhà anh.
Sinh nhật 25 tuổi của tôi, tôi tổ chức… ngay tại nơi này.
Vừa bước vào cửa, tôi liền giật phăng cà vạt của anh, làm áo vest nhàu nát, tùy tiện phủ lên người anh những nụ hôn cháy bỏng.
Khi cả hai chìm trong mê loạn, Ân Bá Duật bất chợt hỏi:
“Miên Miên… em có phải… không yêu anh không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Mỗi lần gặp, em chỉ muốn… làm chuyện đó. Anh cảm giác như mình chỉ là… một món đồ chơi.”
Giữa đôi mày anh thoáng hiện chút phiền muộn, mắt nhìn tôi mang theo cả khẩn cầu lẫn tự giễu:
“Anh sẵn sàng làm đồ chơi của em… Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Anh muốn… có một danh phận.”
Tôi chớp mắt nhìn anh.
Khoảnh khắc ấy… sao mà giống với lần đầu tiên của chúng tôi đến thế.
Khi đó, sau một đêm điên cuồng, tôi khoác áo vest của anh, từng nói:
“Em muốn một danh phận.”
Và bây giờ, anh lại dùng chính câu nói ấy, để nói với tôi.
Thấy tôi không đáp, Ân Bá Duật nghĩ tôi không muốn nói về chuyện này.
Anh lật người, cúi đầu… dồn hết tâm sức để làm tôi vui lòng.
Anh biết rất rõ đâu là điểm yếu của tôi.
Từng làn sóng tê dại lan khắp người, lên thẳng não bộ.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y trong tóc anh, anh lại tưởng tôi đang khen thưởng, càng thêm nỗ lực.
Tôi nói “đủ rồi” mấy lần, phải đến khi tôi khẽ cầu xin, anh mới dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Miên Miên… nếu em không thích, sau này anh sẽ không hỏi nữa.”
Rõ ràng anh vừa uống khá nhiều nước, vậy mà giọng vẫn khàn đến vậy.
Tôi vừa buồn cười vừa thấy xót xa:
“Để anh xem cái này.”
“Cái gì vậy?”
Tôi lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng.
“Anh thấy quen không?”
“Đây là thẻ anh đưa em lúc ly hôn.”
“Đúng. Và trong suốt thời gian qua… em chưa từng động đến dù chỉ một xu.”
Ân Bá Duật sững người.
“Ngay cả khi khó khăn nhất, em cũng không dùng đến nó.”
“Em làm vậy, chỉ để có một ngày có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà nói—”
“Ân Bá Duật, điều em muốn, không phải tiền bạc mà là chính anh.”
“Miên Miên…”
“Bây giờ, anh còn nghĩ là em không yêu anh sao?”
Hàng mi của Ân Bá Duật khẽ run.
Anh ôm chặt lấy tôi, còn cuồng nhiệt hơn cả trước đó như thể muốn dồn hết những khát khao và chân thành của cả đời, dâng trọn cho tôi.
“Miên Miên, anh cũng yêu em.”
Tôi biết.
Tôi luôn biết.
Giờ đây, tôi mới hiểu rõ câu nói năm đó của Ân Vãn:
“Nếu Ân Bá Duật không muốn, sẽ chẳng ai có thể ép được anh.”
Nghĩ lại lần đầu của chúng tôi năm ấy.
Rõ ràng là anh chủ động nhiều hơn.
Vì anh cũng khát khao tôi, nên tôi mới có cơ hội chiếm được trái tim anh.
Vì anh cũng mong một tương lai, nên anh mới chịu cưới chớp nhoáng như vậy.
Dù có bị lừa dối, chỉ cần được bên nhau, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ tiếc rằng…
Khi anh nhận ra tất cả điều đó, chúng tôi đã… ly hôn.
Sau đó, khi tái ngộ ở thành phố A, Ân Bá Duật mới phát hiện khao khát ấy không hề vơi đi.
Ngược lại, ngày càng cháy bỏng hơn.
Và anh đã cố gắng kìm nén suốt thời gian dài, chỉ để không buông ra những ý nghĩ điên rồ ấy.
Thật ra người bị lừa, bị tổn thương, bị bỏ rơi… là anh.
Nhưng… khi tôi gọi anh là chú nhỏ.
Chỉ một tiếng gọi đó, khiến anh đột nhiên nhận ra tôi thực sự có thể sẽ lấy một người đàn ông khác.
Tham vọng đè nén bấy lâu rốt cuộc cũng phá vỡ xiềng xích.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Màn đêm buông xuống.
Cơn cuồng nhiệt giữa chúng tôi… vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
“Miên Miên… anh vẫn nhớ lần đầu gặp em.”
Mồ hôi thấm ướt gối, Ân Bá Duật khẽ thì thầm bên tai tôi.
“Hôm đó trời mưa. Em cầm ô, đứng bên lề đường.”
“Anh không biết ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ là gì.”
“Nhưng lúc đứng ở tầng hai lặng lẽ nhìn em… anh chỉ thấy khao khát không sao dừng lại được.”
Chính tôi đã khơi lên tình yêu và ham muốn trong anh.
Cũng chính tôi khiến anh sinh ra tham, sân, si.
Ân Bá Duật cúi sát tai tôi, thì thầm:
“Mình tái hôn nhé?”
“Ừm.”
“Trời sáng, mình đi đăng ký.”
“Được.”
Ánh trăng rọi qua bậu cửa sổ.
Lặng lẽ làm chứng cho quyết định của chúng tôi.
Cho đến mãi về sau.
(Chính văn hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com