Giọng Đỗ Liên Tây rất khẽ, nhẹ nhàng như một lời hỏi han bình thường giữa những người quen biết. Nếu Châu Mạt không đáp lại, sẽ thành ra quá nhỏ nhen, khó tính.
Cô đáp: “Đúng vậy.”
Đỗ Liên Tây khựng lại một chút, nhưng giữa hàng lông mày vẫn là nét thanh tú rạng rỡ, như thể người từng ra tay hạ thuốc Tần Tiêu chưa bao giờ là cô ta.
Cô ta khẽ “ừm” một tiếng, hơi ngẩng cằm, để mặc cho trợ lý chỉnh lại cổ áo giúp mình.
Cô ta xưa nay vẫn là thiên kim kiêu hãnh, một số khí chất như thể sinh ra đã có, từng động tác đều rất tự nhiên. Dù có khi thất thố, chỉ cần một khoảnh khắc, vẫn có thể trở lại vẻ ngoài rực rỡ. Tất cả đều nhờ có gia tộc đứng sau hậu thuẫn.
Châu Mạt nhìn vào gương trên vách thang máy, sau khi trả lời thì im lặng. Cô biết, đời này sẽ không còn sợ hãi, không còn mặc cảm, những cảm xúc từng khiến cô sụp đổ sẽ không bao giờ quay lại.
Cô cũng có cha mẹ khỏe mạnh, có một gia đình Châu thị làm điểm tựa, không có gì phải sợ cả.
Một tiếng “ting” vang lên, thang máy mở ra trước cửa trường quay.
Những người còn lại trong thang máy lần lượt bước ra, vừa ra ngoài ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phần lớn họ đều là nhân viên của chương trình [Diễn viên tu luyện]. Vừa đi được mấy bước, đã có người không kìm được quay đầu lại nhìn Châu Mạt và Đỗ Liên Tây vừa ra khỏi thang máy.
“Trời ơi, ban tổ chức lại mời đúng hai người này.”
“Đấu đá nhau rồi, nghe nói quan hệ ngoài đời còn chẳng ra gì.”
“Thân được sao? Trước đây Đỗ Liên Tây toàn dính tin đồn với chồng Châu Mạt.”
“Mà nói chứ ban tổ chức mời Châu Mạt làm gì nhỉ? Cô ta cũng chỉ có đúng một tác phẩm, diễn xuất thì chưa nhìn ra nổi.”
“Tôi cảm thấy giờ cô ta có làm gì tôi cũng chẳng bất ngờ nữa…”
“Cũng đúng. Nhưng mà đây là sân khấu trực tiếp, nếu cô ta diễn tệ thì chồng cô ta che chở kiểu gì được?”
“Xem kịch vui thôi…”
Tiếng bàn tán theo bước chân dần dần lùi xa.
Châu Mạt cùng Thành Anh vừa ra khỏi thang máy đã nghe loáng thoáng vài câu. Đám người ấy còn cố quay đầu lại nhìn, cứ như sợ cô không biết họ đang nói xấu mình.
Thành Anh khẽ tặc lưỡi, đẩy nhẹ cô về phía hậu trường.
Đỗ Liên Tây có phòng trang điểm riêng. Trợ lý của cô ta cầm theo chiếc túi nhỏ, khẽ nói: “Chị Tây ơi, Châu Mạt cũng dám tới thật này.”
Đỗ Liên Tây hơi ngẩng cằm, không đáp lời.
Trợ lý lại tiếp: “Em thấy mặt cô ta cũng dày thật, chẳng có bao nhiêu tác phẩm, lại còn dám lên sóng chương trình này.”
Chương trình này hằng năm đều mời các diễn viên giàu kinh nghiệm. Nhiều người còn ngại diễn trực tiếp, huống hồ Châu Mạt chỉ có đúng một bộ phim. Năm ngoái do kẹt lịch nên Đỗ Liên Tây không tham gia, năm nay phía ban tổ chức lại chủ động mời. Để dập tắt mấy tin đồn tiêu cực gần đây, quản lý của cô ta mới thương lượng để cô ta nhận lời.
Đỗ Liên Tây không nói gì, mặc trợ lý lải nhải bên tai.
Không phản bác, cũng chẳng ngăn cản, nghĩa là ngầm đồng tình.
*
Chương trình sắp xếp cho Châu Mạt phòng trang điểm đôi. Hiện tại chỉ có mình cô đến, một trợ lý của chương trình bước vào, đưa cho cô một bản quy trình.
Châu Mạt lật xem, phát hiện các phân cảnh sẽ được quyết định bằng cách rút thăm, tức là không được chọn vai, rút được vai nào thì phải diễn vai đó. Kể cả vai nam cũng vậy.
Ngoài ra, quy tắc chương trình năm nay cũng có chút thay đổi. Ban giám khảo có bốn người, nhưng sẽ có thêm một vị trí nữa được lựa chọn. Tất cả diễn viên tham gia đều có thể tranh cử vị trí đó, nếu giành được thì sẽ trở thành giám khảo cho đến khi có người kế nhiệm.
Thêm vào đó, chương trình năm nay còn có sự xuất hiện của các diễn viên mới hoàn toàn, những người chưa từng có bất kỳ tác phẩm nào, được chọn qua nhiều vòng đánh giá và giới thiệu từ các trường lớp. Đây là cơ hội để họ thể hiện năng lực, vì thế rất nhiều công ty quản lý bắt đầu dồn lực đưa người vào.
Thành Anh cúi xuống nhìn, cười nói: “Chương trình năm nay kịch tính hơn hẳn năm ngoái đấy.”
Trợ lý kia cũng cười: “Đúng vậy, chị Châu cố lên nhé!”
Thành Anh tiễn trợ lý ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế cạnh cô, nói: “Không biết năm nay giám khảo là những ai.”
Họ sẽ là người quyết định xem Châu Mạt có thể ngồi vào vị trí đó hay không.
Châu Mạt khẽ nhướng mày, không đáp, chỉ chăm chú nhìn chồng kịch bản trong tay.
Thành Anh lại tiếp: “Em không thấy áp lực à? Nếu Đỗ Liên Tây thành giám khảo thì e là cô sẽ…”
Suốt chặng đường tiếp theo, đều bị đè ép.
*
Chiếc Cadillac màu đen tiến vào tầng hầm của tòa nhà. Tạ Xiễn cầm chìa khóa xe và ví, tay còn lại đang nghe điện thoại.
Cửa thang máy mở ra, chính là chi nhánh Hải Thị của Tập đoàn Cao Thịnh. Toàn bộ tầng đều mới xây, trong không khí vẫn còn vương mùi gỗ mới.
Vu Quyền vừa xuống máy bay tối qua, lúc này mắt thâm quầng, nói: “Chào buổi sáng, Tạ tổng.”
Những nhân viên khác cũng lần lượt đứng dậy chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Tạ tổng.”
“Chào buổi sáng, Tạ tổng.”
Tạ Xiễn vẫn đang nghe điện thoại, không đáp lại, đi thẳng vào văn phòng. Vu Quyền đi theo, đóng cửa lại, đặt chồng hợp đồng đã chuẩn bị lên bàn.
Tạ Xiễn cúp máy, quay người chỉnh lại cổ áo sơ mi, đứng bên bàn cầm bút lên, lật xem từng bản hợp đồng…
Ngay sau đó, anh phát hiện dưới tập hợp đồng còn ép một tập tài liệu.
Anh lật lên, cúi đầu xem xét.
Vu Quyền đứng cạnh nói: “Năm nay chương trình Diễn viên có thay đổi quy chế, bổ sung thêm nhóm diễn viên mới.”
“Dường như trong đó có cả tiểu thư Tần Hồi.” Vì từng giúp Tạ Xiễn xử lý không ít việc, Vu Quyền có chút ấn tượng với tiểu thư nhà họ Tần nên mới đặc biệt nhắc đến.
Tạ Xiễn thấy bảng tuyển chọn diễn viên mới, đôi mắt hơi nheo lại.
Vu Quyền nhỏ giọng hỏi: “Có cần tôi nhắc chương trình loại cô ta ra không?”
Dù sao thì anh cũng biết phu nhân và Tần tiểu thư không hợp nhau. Nhưng Tạ Xiễn đẩy tập tài liệu sang một bên, nói: “Không cần, vợ tôi tự xử lý được.”
Vu Quyền: “Hả??”
Một giây sau, anh hiểu ra, hóa ra là ý nói phu nhân diễn giỏi hơn. Nhưng ngay lập tức, anh lại nhíu mày: “Không đúng, Tạ tổng, muốn xử lý được thì phải làm giám khảo cơ mà.”
Tạ Xiễn ngẩng đầu, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm Vu Quyền: “Ý cậu là vợ tôi không thể làm giám khảo?”
Vu Quyền lạnh sống lưng, “Không, phu nhân nhất định làm được, chắc chắn làm được.”
Không được thì tôi sẽ lập tức thao túng kết quả, có bế lên cũng phải bế phu nhân lên.
Tạ Xiễn khẽ cười: “Vợ tôi là Ảnh hậu đấy.”
Vu Quyền: “??”
Anh lấy tự tin ở đâu ra vậy??
Không đúng.
Ảnh hậu là tự phong à?
Ờ…
Tình yêu thật khiến người ta mụ mị, sinh ra ảo giác.
*
Chi nhánh Công ty đầu tư Hải Thị.
Phần lớn nhân viên đã tan làm, chỉ còn vài người lác đác đang hoàn thiện nốt công việc. Châu Toàn nghe thư ký phân tích số liệu, trên trần nhà truyền xuống tiếng kéo đẩy đồ đạc, hơi chói tai, thư ký đang nói dở thì khựng lại.
Châu Toàn cau mày: “Tầng trên có công ty mới chuyển tới à?”
Thư ký nghĩ một lát, “Hình như là vậy.”
Châu Toàn hỏi: “Công ty nào?”
Thư ký đáp: “Hình như là… chi nhánh của Cao Thịnh.”
Nói xong, thư ký mới sực nhớ ra, bổ sung thêm: “Là con rể của ngài đấy ạ.”
Châu Toàn siết chặt quai hàm: “Không, cậu ta không phải.”
Thư ký ngập ngừng: “À… vâng, không phải.”
Vậy là ly hôn rồi?
Chẳng thấy tin tức gì cả.
*
Vận may của Châu Mạt không được tốt lắm, rút trúng vai một thái giám, hơn nữa lại là loại gian xảo, đáng ghét nhất trong kịch bản.
Ngay từ đầu đã là một vai không lấy lòng được người xem, thế này thì làm sao bây giờ.
Thành Anh bất lực nói: “Cố lên nhé.”
Chuyên viên trang điểm bước vào, bắt đầu hoá trang cho Châu Mạt. Lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Trần Du Tây thở dố.c, xách túi bước vào. Cô ta có vẻ rất vội, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm phải gương mặt Châu Mạt trong gương, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về sau mấy bước: “Châu… Mạt.”
Châu Mạt đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng, liền mở mắt nhìn. Vừa đúng lúc thấy gương mặt trắng bệch của Trần Du Tây.
Cô dừng một chút, rồi khẽ cười: “Chào cô, lâu rồi không gặp.”
Trần Du Tây siết chặt lấy túi, trợ lý đi bên cạnh cũng lộ vẻ lúng túng.
Từ sau vụ đóng vai Thái hậu, Trần Du Tây gần như biến mất, không rõ đã đi đâu, chỉ còn thỉnh thoảng xuất hiện trên mạng xã hội với vài động thái rời rạc.
Thành Anh cau mày: “Chương trình này sao vậy?”
Người từng có hiềm khích với Châu Mạt đều đưa vào hết. Mà Thành Anh bây giờ không còn là quản lý của Trần Du Tây nữa, nên cũng chẳng có gì phải nương tay.
Trần Du Tây do dự một chút rồi rời khỏi phòng hóa trang.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Châu Mạt vẫn rất thản nhiên, không có chút bối rối nào.
Vài phút sau, Trần Du Tây lại quay về, đứng bên bàn trang điểm ở góc phòng, dè dặt nói với Châu Mạt: “Chị Châu, em đã ký hợp đồng rồi, không thể rút khỏi chương trình được, nếu không sẽ vi phạm…”
Châu Mạt nhướng mày: “Tôi bảo cô rút à? Cô nói vậy lại khiến người khác tưởng tôi ép cô rút, mà nếu có ai nghe thấy, họ sẽ nghĩ về tôi thế nào?”
Trần Du Tây càng tái mặt: “Em không có ý đó, xin lỗi chị…”
Nói xong, cô ta liền ngồi xuống, ánh mắt bất an nhìn vào gương. Không còn cách nào khác, trước kia cô ta từng muốn hãm hại Châu Mạt, kết quả lại bị phản đòn. Gần đây, Châu Mạt lại trở thành con gái nhà họ Châu, thân phận lên như diều gặp gió, trở thành tiểu thư danh giá. Còn cô, công ty bắt đầu lạnh nhạt, đi đâu cũng bị từ chối, bệnh tình của mẹ ngày càng xấu đi, cô ta gần như không còn đường lui, chỉ biết tung mấy bức ảnh cũ ra để gây sự chú ý, nhưng cũng chẳng được quan tâm.
Dần dần, cô ta bắt đầu thấy hối hận.
Hối hận vì mình từng ngu ngốc đến thế…
Đắc tội với Châu Mạt.
Cuối cùng vẫn là tổng đạo diễn của chương trình này tìm đến cô ta, mời cô ta tham gia với chút thù lao biểu diễn. Vì khoản phí xuất hiện ít ỏi ấy, cô ta đồng ý.
Ai ngờ lại đụng phải Châu Mạt.
“Du Tây, rút thăm đi.” Trợ lý của chương trình cầm ống thăm bước vào, đưa cho Trần Du Tây. Cô ta cúi đầu, đưa tay rút một tờ, bộ dạng như thể phó mặc tất cả.
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Châu Mạt cười hỏi trợ lý chương trình: “Bên chị Đỗ rút chưa? Rút được vai gì thế?”
Trợ lý quay sang nhìn Châu Mạt, mỉm cười: “Đoán xem nào.”
“Không phải cũng là vai thái giám đấy chứ?” Chuyên viên trang điểm hơi do dự, hỏi.
Trợ lý cười, không trả lời, mặt đầy thần bí.
Thành Anh kinh ngạc thốt lên: “Trời đất? Cả hai đều là thái giám à?”
Đúng là đấu trường rồi!!! Đây là trùng hợp thật sao? Thật sự là trùng hợp sao??
Một vai diễn nhưng có hai người cùng diễn, rõ ràng là để phân cao thấp. Chắc hẳn là cố tình…
Châu Mạt chống cằm, có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Chị Thành, bình tĩnh nào.”
Chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn khẽ sáng lên, có tin nhắn mới từ nhóm WeChat. Không biết từ lúc nào, ông nội Tạ đã lập một nhóm gia đình, trong đó có Châu Mạt, Trần Tố Duyên, Tạ Xiễn, Châu Toàn và ông.
Tin nhắn đầu tiên của nhóm vừa được gửi đi, là do ông nội Tạ mở lời.
Ông hỏi trong nhóm: “Mạt Mạt, con rút được vai gì vậy?”
Châu Mạt gõ trả lời: “Thái giám ạ.”
Tạ Xiễn: “Cái gì?”
Châu Toàn: “Thái giám?”
Bố vợ con rể cùng lúc muốn “xử” ban tổ chức chương trình.