Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 85



Chương trình [Diễn viên tu luyện] hai năm nay đã nổi đình nổi đám khắp cả nước, nhiều diễn viên lâu ngày không đóng phim, những gương mặt quen thuộc, hay từ những bộ phim kinh điển hoặc đang gây sốt đều lần lượt xuất hiện trên sân khấu này, vì thế thu hút được đông đảo khán giả theo dõi.

Ngay cả ông nội Tạ, người vốn chẳng mấy khi xem tivi, cũng đại khái biết luật chơi của [Diễn viên tu luyện].


Trang điểm xong, trong gương là gương mặt trắng bệch. Cô cau mày, thoáng chốc đã giống hệt tên thái giám mưu mô xảo quyệt trong những bộ phim kinh điển. Trong cuốn [Đặc sắc], không hề có vở diễn này, còn trong [Mong anh], Châu Mạt vốn chẳng mấy khi xem phim.

Cô chỉ có thể mơ hồ đoán được nội dung kịch bản.

Thành Anh đưa điện thoại ra trước mặt cô: “Xem đi, xem trước một chút.”

Xem thử cách diễn của diễn viên cũ, thật sự khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Người phụ trách tổ chương trình vén rèm lên, bước vào nhắc nhở: “Cô Châu, lượt tiếp theo đến cô rồi, xin chuẩn bị.”

Thành Anh quay đầu lại hỏi: “Đỗ Liên Tây đã lên sân khấu rồi à?”

“Rồi ạ.” Người phụ trách vừa đáp vừa giữ tai nghe rồi rời khỏi phòng.

Thành Anh hơi lo lắng: “Cô ấy lên trước rồi? Nếu em diễn không tốt thì sẽ bị chê tơi tả đấy, ai mà chẳng có ấn tượng đầu tiên chứ.”

Châu Mạt bắt buộc phải vượt qua được Đỗ Liên Tây, khiến khán giả nhớ đến cô.

Chương trình này không chỉ cố tình sắp đặt, mà còn rất khéo gây chuyện.

Cánh cửa phòng hóa trang không khép chặt, từ trong phòng có thể nghe thấy rõ tiếng ồn ào của khán giả bên ngoài.

Một vài diễn viên đi ngang qua đều tỏ ra kinh ngạc: “Đỗ Liên Tây lại diễn vai thái giám? Trời ơi, cả ban giám khảo cũng bất ngờ cơ mà, haha.”

Thành Anh nhìn sang Châu Mạt, ánh mắt như muốn nói: “Thấy chưa, thấy chưa…”


Châu Mạt tựa lưng vào ghế, chăm chú xem đoạn video trong tay.

Cảnh diễn này chỉ có ba người, mà tuyến truyện lại tập trung vào vai đại thái giám, nên khoảng hai mươi phút là xong.

Không nghe được phần nhận xét bên ngoài, nhưng tin tức nhanh chóng truyền vào.

Đỗ Liên Tây nhận được ba điểm A, một điểm B, khởi đầu quá thuận lợi.

Thậm chí giám khảo còn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói để dành cho cô ấy.

Phản hồi gần như toàn là lời khen.

Thành Anh siết chặt tay Châu Mạt: “Em có hồi hộp không?”

Châu Mạt đặt điện thoại xuống, vừa hay thấy Trần Du Tây trong trang phục diễn bước tới, cũng mang vẻ căng thẳng nhìn cô.

Châu Mạt khẽ cong môi: “Cả hai người đều hồi hộp à?”

Thành Anh: “Chứ sao.”

Trần Du Tây hơi nghiêng đầu, nói: “Chị Châu, cố lên nhé.”

Châu Mạt đứng dậy: “Cảm ơn.”

Rời khỏi phòng hóa trang, bên ngoài người qua lại tấp nập, không ít diễn viên tỏ ra tiếc nuối.

Châu Mạt đeo khẩu trang, đi về phía hậu trường, Thành Anh giúp cô xách túi. 

Khi rèm hậu trường vén lên, Đỗ Liên Tây cùng hai diễn viên khác bước xuống. Vừa thấy cô, Đỗ Liên Tây hơi khựng lại.


Hai diễn viên kia mở to mắt kinh ngạc.

Chương trình này đang giở trò gì vậy?

Đỗ Liên Tây dời mắt đi, mang theo thành tích rực rỡ, lướt qua vai Châu Mạt.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Nhóm thứ hai, [Trên điện đường]!”

Tên vở diễn y hệt như lúc nãy, khán giả lại một phen xôn xao.

Châu Mạt bước lên bậc thềm, theo sau là hai diễn viên khác.

Khi chạm vào ánh sáng sân khấu, cô tháo khẩu trang ra.

“Ai vậy?”

Tiến tới giữa sân khấu.

Tấm màn phía sau hiện lên dòng chữ: Diễn chính Châu Mạt.

Khán giả lại náo động.

Ban giám khảo cũng sững người mất mấy giây.

Châu Mạt hơi nheo mắt, nhìn rõ bốn vị giám khảo.

Không ngờ trong số đó có cả Giang Dị.

Ba người còn lại, có hai là nữ diễn viên từng giành Ảnh hậu và danh hiệu Nghệ sĩ cấp quốc gia, Chu Vận và Vu Mộc, còn lại là nam nghệ sĩ gạo cội từng được trao giải thành cao cấp, Lưu Hải Sinh.

Giang Dị mỉm cười cầm micro lên: “Chương trình năm nay định chơi lớn hả, mấy năm trước đâu có kiểu này…”


Vu Mộc ngập ngừng cầm micro: “Châu Mạt? Là Tử Tây trong [Ung Tình Dung Ngọc]?”

“Cùng một cảnh diễn, cái này thì…” Lưu Hải Sinh nhìn phục trang của Châu Mạt và tên trên màn hình sau lưng cô.

Giang Dị ngả người ra sau, chống cằm, “Có kịch hay để xem rồi.”

Người dẫn chương trình mỉm cười: “Vậy các vị giám khảo, chúng ta bắt đầu chứ?”

“Bắt đầu đi.” Lưu Hải Sinh gật đầu.

Khán giả phía sau cũng vô cùng náo nhiệt, Châu Mạt còn nghe thấy họ thì thầm bình luận: Châu Mạt mà cũng diễn cảnh này, chẳng phải tát vào mặt Đỗ Liên Tây sao? Cũng có người chê bai: Cô ta như vậy mà đòi diễn, thật là…

Cảnh diễn chỉ có ba người.

Trước đó hoàn toàn không có tập dượt chung, hoàn toàn dựa vào phản ứng trên sân khấu.

Châu Mạt là nhân vật chính, gánh vác toàn bộ cảnh quay, bởi hai người còn lại, một người đóng vai hoàng đế đã ngất xỉu nằm dưới đất, người kia là tiểu thái giám.

Đại thái giám Đức Thịnh sẽ là trung tâm, thể hiện trọn vẹn sự nham hiểm, tàn độc.

Nhạc vang lên.

Ba người vào vị trí.

Châu Mạt khom lưng, hai tay nâng ly trà nóng.

Cô nâng một cách rất khẽ, ánh mắt cụp xuống, thần thái nhu thuận.


Khi tiếng nhạc dừng lại ở một nhịp, “bịch”, người đóng vai hoàng đế đổ gục xuống đất.

Châu Mạt đẩy cửa bước vào, tiểu thái giám hét toáng lên, nhào tới quỳ xuống bên cạnh hoàng đế.

Châu Mạt nén giọng gọi khẽ một tiếng: “Hoàng thượng…”

Rồi xách váy bước nhanh hai bước, chén trà trong tay bị hất tung, nước b.ắn ra ngoài.

Đến gần bên hoàng đế, bước chân của Châu Mạt dừng lại.

Cô cúi thấp người, chăm chú nhìn người đang nằm bất động dưới đất.

Sau đó, cô quay người lại, túm lấy vai tiểu thái giám: “Là ngươi giết hoàng thượng phải không?”

“Không… không phải! Hoàng thượng chỉ ngất thôi…” Tiểu thái giám hoảng loạn, run rẩy lắc đầu.

Châu Mạt nhướng cao một bên chân mày: “Ngất? Rõ ràng là chết rồi mà…”

Chữ “chết rồi” cuối cùng, cô cố ý hạ thấp giọng.

Tiểu thái giám liều mạng lắc đầu, rồi quay người định bỏ chạy, nhưng bị Châu Mạt giữ chặt cổ áo.

“Đi đâu? Đỡ hoàng thượng dậy!”

Tiểu thái giám quỳ sụp xuống: “Đức công công, Đức công công!”

“Đừng sợ, ta chỉ bảo ngươi đỡ hoàng thượng dậy thôi.”

Châu Mạt vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, nhưng lời nói lại khiến người ta nổi da gà.

Tiểu thái giám sợ đến mức xoay người lại, cảm thấy vị công công này vô cùng kỳ quặc, vội vàng hét lên: “Người đâu…”


Nhưng ngay giây sau, miệng đã bị bịt chặt.

Cậu ta vùng vẫy điên cuồng, giọng nói của Châu Mạt vang lên nhẹ nhàng trên đỉnh đầu: “Ta bảo ngươi đỡ hoàng thượng dậy, ngươi không nghe thấy à?”

“Tai đã không nghe, miệng cũng chẳng biết nói, vậy thì giữ lại làm gì.” Cổ hơi vặn sang một bên, tiểu thái giám chết ngay tại chỗ.

Thi thể trượt xuống nền nhà.

Châu Mạt cụp mắt nhìn thi thể dưới chân, vài giây sau, cô cúi xuống, lau tay lên vạt áo của hắn, rồi nắm lấy tay hắn, với tay lấy một con dao găm ở bên cạnh, cầm chặt trong tay, kéo thi thể đến cạnh hoàng đế.

Châu Mạt không lập tức ra tay. Cô quỳ gối, chậm rãi quan sát khuôn mặt của hoàng đế.

“Trời ơi!”

“Kinh khủng thật đấy!”

“Á á á, hồi xem phim tôi đã cảm thấy đoạn này có gì đó là lạ, bây giờ thì hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”

“Đức Thịnh – tên tiểu nhân độc ác ấy luôn ghen tức với những kẻ đẹp trai, sinh ra trong gia đình quyền quý, nên khi nhìn hoàng thượng, ánh mắt hắn cũng như thế đúng không? Mẹ kiếp, hắn không chỉ giết hoàng thượng mà còn giết cả hoàng hậu! Cứ ai đẹp là hắn muốn giết.”

Trong hàng ghế khán giả đã bắt đầu vang lên những lời bàn luận.

Châu Mạt đã thể hiện trọn vẹn tinh thần chủ đạo của cảnh cuối này. Trong phim cũng có đoạn này, nhưng không chi tiết đến vậy, cũng không khơi gợi được nhiều cảm xúc đến thế.

Lưu Hải Sinh nhấp một ngụm trà kỷ tử, khẽ gật đầu: “Không tệ, có cảm xúc, rất đúng chất.”


Được một bậc thầy như ông khen ngợi, quả là không gì sánh bằng.

Giang Dị ngồi bên nhướn mày, mỉm cười giơ tấm bảng A lên.

“Cô ấy diễn hay hơn Đỗ Liên Tây thật đấy, vừa rồi Đỗ Liên Tây còn chưa diễn đến đoạn này.”

“Đúng vậy, tôi chỉ thấy Đỗ Liên Tây giết người, không thấy cô ấy dừng lại như thế…”

Con dao găm trước tiên lướt qua mặt hoàng đế, cuối cùng cắm thẳng vào lồng ng.ực.

Sau đó, Châu Mạt quỳ bên thi thể, vài giây sau thì bật khóc nức nở, vừa khóc vừa gào lên: “Hoàng thượng…”

Hai mươi lăm phút, cảnh diễn hoàn tất.

Đèn rọi sáng, MC bước lên sân khấu.

Châu Mạt khẽ lau khoé mắt, rồi đứng dậy.

MC mỉm cười nhìn về phía ban giám khảo: “Bốn vị giám khảo, cảm nhận thế nào ạ?”

Giang Dị mỉm cười giơ tấm bảng A lên: “Tôi xin đầu hàng, cô ấy diễn quá tốt.”

Hai nữ giám khảo còn lại nhìn nhau, bật cười:

“Nói thật thì, không ngờ Châu Mạt có thể diễn đến mức này, có phải không, tổng đạo diễn?”

Vu Mộc quay đầu nhìn về phía tổng đạo diễn đang cầm bảng phân cảnh dưới sân khấu. Vị đạo diễn khựng lại, lúng túng.

Ngay sau đó, hai tấm bảng A nữa được giơ lên.

Còn lại mỗi Lưu Hải Sinh. Bởi vì tấm B mà Đỗ Liên Tây nhận được ban nãy chính là do ông chấm.


Lưu Hải Sinh thở dài, nhún vai: “Nhìn tôi làm gì?”

Ông lần mò trong tay, rồi cũng giơ một tấm bảng “A” lên.

“Trời ơi? Bốn điểm A.”

“Vượt mặt Đỗ Liên Tây rồi còn gì? Thế những người sau biết diễn sao nữa?”

“Đúng là choáng, nhưng cô ấy diễn thật sự rất hay. Sao không đóng nhiều phim hơn nhỉ?”

Hàng loạt lời khen đổ về phía Châu Mạt, cô mỉm cười, lặng lẽ đứng yên.

MC đưa micro cho cô, cười hỏi: “Cảm xúc của cô thế nào?”

Châu Mạt siết nhẹ micro, nhìn vào ống kính, nhướng mày nói: “Tất cả những fan và cư dân mạng từng không tin tưởng tôi, bất ngờ không? Bàng hoàng chưa?”

Khán giả phía dưới hét lên: “Trời đất, chất quá! Cô ấy đang dằn mặt anti-fan à?”

“Hahahaha.”

“Bất ngờ thật, choáng thật, tôi sắp ngất vì sốc rồi, cầu xin cô diễn thêm vài vở công công nữa đi!”

Châu Mạt: “……”

Ban giám khảo đều bật cười.

Phía sau hậu trường, trong phòng hóa trang, tay Đỗ Liên Tây run lên khi cầm ly nước: “Cái gì cơ?”

“Cô ấy được bốn điểm A.” Chuyên viên trang điểm của cô đáp lại.

Đỗ Liên Tây siết chặt ly, quay đầu nhìn trợ lý ban sáng vẫn chê bai Châu Mạt không ngừng.

Trợ lý đó “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.

Đỗ Liên Tây ném mạnh ly xuống đất: “Không phải cô bảo cô ta không bằng tôi à?”

Trợ lý run lẩy bẩy, không dám hé một lời.

Đỗ Liên Tây nghiến răng, hít một hơi thật sâu, nhưng chưa kịp kiềm chế thì đã bật dậy, chỉ tay ra cửa: “Cô ta sao có thể được bốn điểm A!!! Tôi vất vả bao nhiêu mới lấy được bốn điểm A, còn cô ta, Châu Mạt… là cái thá gì!!!”

Ầm…

Cửa phòng hóa trang bị đá tung ra.

Cả căn phòng đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Xiễn đứng tựa vào khung cửa, nheo mắt nhìn Đỗ Liên Tây.

Ánh nhìn đó khiến Đỗ Liên Tây vô thức lùi hai bước, tựa vào bàn trang điểm.

Tạ Xiễn khẽ cong môi: “Cô ấy là bảo vật.”

“Còn cô, là rác thải không thể tái chế.”

Mặt Đỗ Liên Tây tái nhợt.

Cả căn phòng như chìm trong cảm giác bị sỉ nhục.

Tạ Xiễn nói xong liền quay người rời đi.

Đúng lúc đó, Châu Mạt cũng vừa từ hậu trường đi tới, hai người chạm mặt nhau.

Cô hơi khựng lại, rồi cười chạy đến: “Anh đến rồi à?”

Cô giơ tay, định nhào vào người anh, cô lấy được bốn điểm A mà, vui lắm chứ.

Kết quả, đầu ngón tay Tạ Xiễn chạm vào trán cô, nói: “Đừng lại gần.”

Châu Mạt ngẩn ra: “Hả?”

Tạ Xiễn nhịn cười: “Anh không muốn ôm một tên công công.”

“Anh nói cái gì?” Châu Mạt lập tức túm lấy tai anh, xoắn mạnh.

Tạ Xiễn cúi người xuống: “Tha, tha cho anh, ôm, ôm…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com