Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 75



Bạn cùng lớp của Nguyễn Nhuyễn được một bữa cơm chó ngập mồm. 

Với tính cách của Nguyễn Nhuyễn, thì bình thường cô sẽ không đời nào lộ liễu như này. 

Hồi còn học cấp 3, dù có vài lần cô được xướng tên bảng vàng, hay có xô xát với các bạn cùng lớp…… Thì chuyện cũng chỉ dừng trong phạm vi lớp cô, mãi cho đến khi cô đỗ thủ khoa tỉnh, người ta mới thật sự biết mặt cô tròn méo ra sao. 

Chuyện không liên quan đến Giang Ngôn Trạm, cô chưa bao giờ quan tâm. 

Nhưng mà, người đang bị kẻ khác dị nghị công khai là cục cưng của cô. 

Chưa kể, cô còn mơ hồ cảm nhận được, có vài người có ác ý với Giang Ngôn Trạm.

Dường như “muốn có được” anh lại vừa “muốn phá hủy”……

Làm cục kẹo dẻo hình gấu cô đây không thể không cảnh giác. 

Mặc dù nghe thì có vẻ hơi vi diệu. 

Nguyễn Nhuyễn đánh mắt một vòng, không quá xác định được nguồn đe dọa phát ra từ đâu. 

Hoặc có khi cô lo hão mà thôi, sếp Giang lúc nào cũng trưng vẻ mặt người sống chớ gần như thế người ta chạy còn không kịp ấy chứ.

Cũng chỉ có Nguyễn Nhuyễn cô mới thấy cục cưng của mình vừa ngọt ngào lại đáng yêu vô cùng, phải bảo vệ thật kỹ kẻo bị người xấu bắt nạt thì sao. 

……

Buổi gặp mặt được diễn ra suôn sẻ. 

Phòng riêng có ba bàn tất cả, mọi người tuy lần đầu gặp nhau, nhưng đa số lại là đồng hương, trạc tuổi nhau hết, lại còn cùng lần đầu được trải nghiệm một mùa hè không có bài tập về nhà, trò chuyện rôm rả. 

Nguyễn Nhuyễn không quá hòa hợp được. 

Bản thân cô khi còn đi học cũng không đến nỗi phải chết chìm trong đống bài tập hay cày cấy thâu đêm suốt sáng, chưa kể còn có Phương Hủ mồm mép tía lia bên cạnh, nên cô không hề cảm thấy buồn chán. 

Nguyễn Nhuyễn nghe thấy giọng nói của Khúc Điệp vang lên không dứt trong đám đông. 

Bạn Khúc Điệp này hoạt ngôn ghê, làm Nguyễn Nhuyễn không thể không liên tưởng đến Phương Hủ.  

Cô đang cười cười suy nghĩ lung tung, thì có người nói nhỏ vào tai cô: “Nguyễn Nhuyễn, cậu thích Điệp Điệp không?”

Nguyễn Nhuyễn quay qua, thấy Nghê Phi Trần cầm ly rượu, chống cằm nhìn cô: “Dù sao cậu cũng là Alpha mà, có cảm tình với một O nhỏ nhắn xinh xắn cũng là chuyện bình thường. Tớ mà nhỏ người đáng yêu như Điệp Điệp thì tốt rồi, có thể mạnh dạn theo đuổi cậu……”

“Này.” Nguyễn Nhuyễn nhìn cô ta, “Hình như tớ nói rồi mà, tớ yên bề gia thất rồi.”

Xung quanh mọi người tám chuyện náo nhiệt ồn ào, Nghê Phi Trần chỉ thì thầm bên tai, nên ngoài hai người ra không ai nghe được cuộc trò chuyện này. 

Có lẽ bởi vì thế mà Nghê Phi Trần không còn kiêng dè gì nữa. 

“Cậu nói anh Giang đó hả?” Nghê Phi Trần cười, “Thật sự sẽ có A thích O như anh ta? Là anh ta chủ động trước đúng không?”

Nguyễn Nhuyễn: “?”

Nghê Phi Trần bắt đầu lè nhè: “Hầy, cũng đúng. Sếp Giang đã muốn thì sao thoát nổi.”

Đến câu này thì cô ta lại cố tình nói lớn, lọt vào tai người ngồi cạnh Nguyễn Nhuyễn, đối phương lập tức nhiều chuyện: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Sếp Giang là ai?”

“À, là Omega của Nguyễn Nhuyễn ấy mà.” Nghê Phi Trần nói, “Siêu giàu luôn.”

Người nọ cười: “Thôi bớt đi, tuy tớ không biết nhiều nhưng chẳng phải nhà cậu sở hữu cả một công ty đa quốc gia à? Ở đó mà khen người ta!”

Nghê Phi Trần làm bộ giật mình: “Nói gì thế. Sếp Giang là founder công ty giải trí Giang Hoán đó, sao mà so được……”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cho dù khù khờ như cô, thì cũng thấy đề tài nói chuyện càng đi càng xa, bắt đầu tọc mạch. 

Nguyễn Nhuyễn đang tính kiếm cớ đánh bài chuồn, thì Nghê Phi Trần đã đi trước một bước, bảo bản thân cần phải đi một chuyến restroom, còn hô hào đồng đội đi kè. 

Nguyễn Nhuyễn nhìn Nghê Phi Trần rời đi, trong lòng không thoải mái tí nào. 

Cô biết được rồi, cái cảm giác khó chịu trong đám đông khi nãy, chính là cảnh giác trước một kẻ săn mồi nguy hiểm. Mà nơi phát ra—— là Nghê Phi Trần.

Mặc dù Nghê Phi Trần vẫn luôn lượn lờ tán tỉnh cô, nhưng trực giác mách bảo Nguyễn Nhuyễn, người mà cô ta thực sự nhắm đến là Giang Ngôn Trạm.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy đáy lòng cuộn sóng. 

Cô nhìn đồng hồ, 7 giờ tối. Giang Ngôn Trạm đã hẹn 7 giờ rưỡi sẽ đến đón cô, cô cũng nên chuẩn bị đi thôi. 

Tiệc đã vãn, vài người chơi chưa đã đang thảo luận nên đi tăng hai ở đâu. 

Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Giang Ngôn Trạm. 

Nhưng điều không ngờ tới là, Giang Ngôn Trạm không những không trả lời tin nhắn cô, cả gọi cũng không bốc máy. 

Thế này thì làm sao mà Nguyễn Nhuyễn ngồi được nữa, đứng dậy nói mình có việc đột xuất phải về gấp. 

Hai người ngồi hai bên cô là một nam một nữ, tính tình dễ chịu, nghe cô nói vậy thì lập tức bảo: “Vậy cậu về nhanh đi.”

Bạn nữ kia còn hỏi cô: “Có xe chưa? Nếu chưa để tớ đưa cậu.”

Nguyễn Nhuyễn: “Không cần không cần, cảm ơn cậu.”

Cô phóng ra khỏi nhà hàng, gọi cho tài xế của Giang Ngôn Trạm.

Giang Ngôn Trạm thích một mình một ngựa, nên lúc không đi làm thì sẽ tự lái xe. Nguyễn Nhuyễn gọi cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn thôi. 

Hên là hôm nay Giang Ngôn Trạm cũng có việc thật. 

Nguyễn Nhuyễn gọi qua, tài xế vừa mới về đến nhà.

Giang Ngôn Trạm đưa cô đi xong thì quay về công ty làm việc tiếp, sau đó mới trở về nhà, đều là tài xế chở. 

Theo lời tài xế nói, thì Nguyễn Nhuyễn không thấy có gì bất thường cả. 

Cho nên cô chỉ có thể chạy về thật nhanh mới biết có chuyện gì thôi. 

Nhưng Nguyễn Nhuyễn không ngờ được, vừa mở cửa bước vào, tin tức tố của Giang Ngôn Trạm tràn ra như lũ. 

Ngoài ra còn có mùi thuốc ức chế gay mũi như thuốc sát trùng lẫn vào. 

Nguyễn Nhuyễn không cả kịp mang dép đi trong nhà, lập tức đóng sầm cửa lại, chạy đến nơi phát ra tin tức tố. 

—— Là phòng cô. 

Nguyễn Nhuyễn đẩy mạnh cánh cửa. 

Trong phòng tối om, cô chống cửa thở dốc vài hơi, để mắt dần thích nghi với bóng tối. 

Giang Ngôn Trạm ngồi trên giường, dựa lưng vào ván tựa đầu. 

Áo vest đã bị cởi ra vứt một bên, áo sơ mi tối màu bên trong rộng mở, lộ ra phần da thịt trắng mềm mà Nguyễn Nhuyễn quen thuộc hơn ai hết, xương quai xanh tinh tế, đường cong mềm mại……

Chưa kể còn loáng thoáng thấy hai điểm mờ mờ mà…… Nguyễn Nhuyễn biết, là màu hồng nhạt.

Cũng có thể chuyển màu đậm hơn. 

Nguyễn Nhuyễn nuốt khan, gọi anh: “Cục cưng……”

Giang Ngôn Trạm quần áo xộc xệch, lưng quần hơi trễ, một tay áp lên trán, tay kia cố gắng níu giữ từng mảnh vải đang dần rơi rụng khỏi cơ thể mình. 

Nghe thấy Nguyễn Nhuyễn gọi mình, Giang Ngôn Trạm chậm chạp dời ánh nhìn. 

Cảm xúc trên gương mặt không hiển lộ gì khác thường, nhưng ánh mắt đã bắt đầu tan rã. Sương đọng trên đôi mắt thường ngày minh mẫn sắc bén, khóe mắt ửng hồng quyến rũ, vệt đỏ kéo dài phủ kín cả hai bờ má, như trái đào vừa chín tới, thơm mềm mọng nước.

Giang Ngôn Trạm chậm rãi khép mắt.

“Thuốc của anh……” Anh thều thào.

Nguyễn Nhuyễn không nghe rõ, toàn bộ giác quan của cô đã bị nổ tung bởi quả bom tin tức tố này rồi. Cô chỉ thấy một màn sương mờ ảo, mà trong đó anh là ánh sáng duy nhất. 

Nguyễn Nhuyễn bước đến theo bản năng, ngồi xổm cạnh giường, đưa tay chạm vào mặt Giang Ngôn Trạm: “Cục cưng, anh làm sao thế……”

“Thuốc……” Giang Ngôn Trạm nhắm mắt lại, tay bấu chặt quần áo trên, siết mạnh đến nỗi thấy rõ gân xanh nổi lên. 

Nguyễn Nhuyễn phủ tay cô lên tay anh, xoa dịu. 

Cô cũng biết đã xảy ra cái gì rồi. 

Tình huống này cũng thật khiến người ta cảm thấy hoài niệm—— lần đầu tiên cô gặp Giang Ngôn Trạm, cũng như vậy.

Nguyễn Nhuyễn cúi người xuống, đau lòng hôn lên mắt anh: “Không cần phải cố gượng ép bản thân đâu, cục cưng, có em đây rồi.”

Giang Ngôn Trạm híp mắt nhìn cô.

Anh thật ra không thể nhìn rõ được người trước mặt là ai, mọi giác quan đều tê liệt, ngay cả âm thanh truyền đến cũng như gần như xa……

Giang Ngôn Trạm gắng gượng được đến giờ là giỏi lắm rồi. 

Nguyễn Nhuyễn hôn lên trán anh khen ngợi. 

Tin tức tố của anh mất kiểm soát phun trào, nhưng ngay khoảnh khắc Nguyễn Nhuyễn hôn anh, cô cũng phóng thích tin tức tố của mình bao bọc lấy anh, mạnh mẽ mà dịu êm. 

Giang Ngôn Trạm dần dần ổn định lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Nguyễn Nhuyễn ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi, thấy anh đã ổn hơn rồi thì cười nhẹ nhõm. 

“Không sao hết, mọi chuyện đều ổn cả rồi.” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng thầm thì, “Có em đây rồi.”

Giang Ngôn Trạm cuối cùng cũng thả lỏng, ôm lại Nguyễn Nhuyễn.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Giọng anh khàn đặc, “Em về rồi.”

Nguyễn Nhuyễn vuốt ve anh: “Ừm, em về rồi.”

Nụ hôn của cô trải từ khóe môi Giang Ngôn Trạm, đến cằm, rồi đến cổ. 

Giang Ngôn Trạm không còn giữ được khuôn mặt bình tĩnh nữa, anh nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn hôn cổ anh, chậm rãi lần mò nơi tuyến thể.

Sức lực Giang Ngôn Trạm đã bay biến hết từ lâu, tay chân mềm như bông, Nguyễn Nhuyễn chỉ hơi dùng lực là đã kéo được anh nằm hẳn xuống giường. 

Còn cô một chân cong gối trên nệm, chân kia vẫn còn dưới giường. 

Giang Ngôn Trạm bị Nguyễn Nhuyễn chạm vào, ý thức thoáng quay về. 

Anh hoàn toàn không còn biết trời trăng mây đất gì nữa, nhưng ít ra vẫn nhận ra được đây là Alpha của mình, vì thế tay vô thức rê dọc bụng cô, tiến tới nơi sẽ cho anh ấm áp……

Ây da, mặt rõ lạnh mà động tác vội vàng quá nha. 

“Từ từ thôi.” Hơi thở nóng rực của Nguyễn Nhuyễn tràn ra theo từng nụ hôn, “Của anh hết mà.”

Giang Ngôn Trạm: “Ừm……”

Vừa dứt lời, ngoài phòng vang lên tiếng lách cách phá khóa, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập. 

Nguyễn Nhuyễn giật mình, lập tức túm chăn quấn kín người Giang Ngôn Trạm, còn mình phi thẳng lên giường ôm chặt Giang Ngôn Trạm như con koala ——

Một nhóm người xuất hiện, áo blouse trắng trang bị full gear, còn mang theo cả cáng cứu thương. 

Giang Ngôn Trạm: “……”

Bác sĩ đi đầu: “Tình trạng anh Giang thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”

Nguyễn Nhuyễn: “……?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com