Cô thấy con người cũng không đến nỗi tệ, gặp chuyện thì ít nhiều có thể nói lý với họ để giải quyết. Còn những kẻ không hiểu…… thì cần gì phải tiếp xúc nữa.
Người đứng ra tổ chức buổi gặp mặt là một Beta, tên là Nghê Phi Trần. Trước khi chính thức chọn ngày thì người này đã gửi link đăng kí tham gia cho mọi người, chỉ gồm tên và giới tính ABO với số điện thoại.
Vì thế ngoài những thông tin trên ra Nguyễn Nhuyễn cũng không biết gì thêm, chẳng qua có thể đoán được Nghê Phi Trần là một Beta nữ.
Ngày tổ chức gặp mặt, người tiếp đón cũng là Nghê Phi Trần.
Nguyễn Nhuyễn đi cùng Giang Ngôn Trạm. Cân nhắc đến việc vào rồi còn phải đợi người này người kia tới, rồi cũng phải xã giao làm quen tí mới ăn, nên Giang Ngôn Trạm dắt Nguyễn Nhuyễn làm một bữa trà chiều trước.
Gần nơi hẹn không có tiệm bánh nào, nhưng bù lại có một quán cà phê bán bánh tart trứng ngon tuyệt.
Giang Ngôn Trạm biết Nguyễn Nhuyễn hảo ngọt, nên hễ chỗ nào có bánh ngon đều sẽ lưu lại để dẫn cô đi ăn.
Chỗ này là anh nghe nhân viên của anh thảo luận sôi nổi nên biết.
…… Chắc sẽ không ai có thể ngờ được rằng, sếp tổng của bọn họ ngoài mặt nghiêm túc nghe trợ lý báo cáo vậy chứ thật ra chỉ đang kiên nhẫn muốn biết địa chỉ của quán thôi.
Dù sao cũng ngon đến mức trợ lý của anh đều phải khen ngợi vài câu.
Nguyễn Nhuyễn nếm miếng đầu tiên đã hạnh phúc lâng lâng, mắt híp lại. Giang Ngôn Trạm ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, vẻ mặt thường thường.
“Ăn từ từ thôi.” Giang Ngôn Trạm nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng nữa mà.”
“Biết ùi.” Nguyễn Nhuyễn nhìn tách cà phê của Giang Ngôn Trạm, đẩy miếng bánh về phía anh, “Cục cưng, anh thật sự không ăn hả?”
Giang Ngôn Trạm vô cùng từ tốn nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu.
Xác suất gặp người trong công ty ở đây rất lớn. Mà ở bên ngoài, Giang Ngôn Trạm vẫn rất thích ra vẻ.
Làm bộ tổng tài lạnh lùng chỉ uống cà phê đen không thêm đường sữa đồ đó, cho nên là nếu bị bắt gặp đang ăn bánh tart trứng bông mềm ngọt ngào, chắc là hình tượng anh ra sức xây dựng sẽ sụp đổ.
Nhưng mà……
Giang Ngôn Trạm ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn được ăn ngon đang vô cùng vui vẻ, cũng bị vui lây.
—— Anh cũng hết lo lắng bị bắt gặp rồi, bởi vì đối diện anh chẳng phải còn một cô nữ A còn mềm mại ngọt ngào hơn cả bánh tart trứng sao.
Ngược lại còn có chút chờ mong người ta thấy nữa cơ, là đang muốn khoe đó.
Giang Ngôn Trạm ung dung nhấp thêm một ngụm nữa.
Nguyễn Nhuyễn ăn hết bánh, vừa lúc còn năm phút nữa đến giờ hẹn. Giang Ngôn Trạm tính đưa cô qua đó, nơi này cách chỗ hẹn một con đường thôi.
Đang lúc Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm đứng chờ đèn đỏ chuyển xanh, đột nhiên có người đến vỗ vai Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn giật mình, chậm chạp quay người lại, đối phương là một bạn nữ tóc ngắn, đang vẫy tay: “Chào bạn nhé, có phải bạn là Nguyễn Nhuyễn không?”
Người ta chìa tay ra với Nguyễn Nhuyễn, cười giới thiệu: “Tớ là Nghê Phi Trần, là người chịu trách nhiệm tổ chức lần này.”
Nguyễn Nhuyễn mới “ồ” lên, cũng vui vẻ bắt tay: “Chào cậu nhé.”
Nghê Phi Trần mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, mái tóc ngắn được vuốt keo theo nếp, nhìn vừa chỉn chu lại vừa đẹp zai ngời ngời, đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
“Tớ đây cũng là fan của cậu đó nha, rất hay hóng video của cậu.” Nghê Phi Trần chỉ vào bản thân, “Cậu ngoài đời còn dễ thương hơn trên hình nhiều.”
Nguyễn Nhuyễn được khen có hơi ngại, đây là lần đầu tiên cô được “fan nhận ra ở ngoài đường” đó, đỏ mặt gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu đã ủng hộ nhé. Cậu cũng ưa nhìn lắm.”
Nghê Phi Trần nháy mắt: “Vậy mình quen nhau không?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Giang Ngôn Trạm: “?”
“Chuyện đó…… Cậu khéo đùa quá.” Nguyễn Nhuyễn ôm Giang Ngôn Trạm đang đứng kế bên nãy giờ, nắm tay anh lắc lắc, “Tớ đã có……”
Cô thoáng khựng lại.
Dù đã đăng kí kết hôn rồi nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa sửa miệng được, giờ giới thiệu người ta là “bạn trai” thì hoàn toàn không đúng, mà với người có khi đang nghiêm túc “theo đuổi” thì càng phải vạch rõ giới hạn…… Nhưng gọi anh là “vợ” hay “chồng” thì vẫn cô vẫn còn ngượng miệng.
Đó giờ cô không hề dùng những danh xưng đó áp lên anh, chỉ gọi là cục cưng thôi.
Sự ngập ngừng của cô làm bầu không khí hơi ngưng đọng, Nguyễn Nhuyễn nhìn qua Giang Ngôn Trạm, rồi lại nhìn Nghê Phi Trần phía đối diện, suy nghĩ rồi nói: “Tớ đã có …… có gia thất rồi.”
Giang Ngôn Trạm không nhìn được phì cười.
Anh đại khái cũng đoán được lý do Nguyễn Nhuyễn ấp úng như vậy, đứa nhỏ này đôi khi cố chấp đến khó hiểu—— cũng là một khía cạnh siêu đáng yêu của cô.
Giang Ngôn Trạm xoa đầu Alpha của mình, đánh mắt về phía còn lại. Có điều chưa cần anh phải mở lời, Nghê Phi Trần đã lên tiếng.
“Vậy thôi, thật ngại quá.” Cô ta gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ, “Bởi vì hai người có vẻ đều là Alpha, nên tôi tưởng hai người là bạn chứ.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nghe cứ trà xanh thế nào ý?
Vừa dứt lời, đèn xanh sáng lên, Nghê Phi Trần vội vàng cắt lời: “A, chúng ta mau qua đi, không là phải chờ nữa đó, đèn đỏ chỗ này dài lắm.”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu đi theo.
Giang Ngôn Trạm cũng chẳng buồn so đo với mấy đứa nhỏ vừa chớm bước vào đại học. Nguyễn Nhuyễn nắm tay anh, hai người sóng vai cùng đi.
Băng qua đường, trước mặt là cửa nhà hàng luôn.
Đã có vài nhóm túm năm tụm ba đứng đó tám chuyện sôi nổi, đều trẻ măng, có vẻ là bạn học của cô hết.
Nghê Phi Trần chạy thẳng vào đám đông để bắt chuyện, là người đứng ra tổ chức, bình thường hoạt động rất năng nổ trên diễn đàn, nên ai cũng biết cô ta, nháy mắt đã được vây quanh.
Nghê Phi Trần vui vẻ nói chuyện, không quên quay qua giới thiệu Nguyễn Nhuyễn: “Đúng rồi, bạn này thì chắc không cần tớ giới thiệu nữa đâu đúng không?”
Những người còn lại đều ngạc nhiên, vài người thậm chí còn kích động bụm miệng: “Trời ạ trời ạ, có nằm mơ cũng không nghĩ đến có ngày mình đu idol thành công——”
Đó là một bạn mặc nguyên cây trắng, nhỏ người, gương mặt trắng nõn vì kích động mà đỏ ửng, có điều cặp kính của cô to quá, không thấy rõ ngũ quan lắm.
Đã vào được ngôi trường này thì đều không phải dạng vừa. Có người bịt kín mít, có vẻ là người hướng nội, cũng có người quất nguyên quả full make up, tràn đầy tự tin, cũng có người chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát…… Nói chung là mỗi người một vẻ.
Đứng trong đám đông như thế, Nguyễn Nhuyễn cũng không còn quá nổi bật nữa.
“Tớ hơi hồi hộp á.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Với cũng không quá hoạt ngôn, mong được mọi người chiếu cố……”
“Nào có nào có…… Sao mà cậu không hoạt ngôn được chứ!” Bạn học fan cứng nắm chặt tay Nguyễn Nhuyễn, “Cậu siêu giỏi luôn ấy!! Tớ thích xem cậu cực —— áaaaaa biết trước cậu sẽ tới thì tớ đã trang điểm đàng hoàng hơn rồi! Đúng rồi, make up look này là học theo cậu á, là video hôm——”
“A quên mất.” Bạn học nắm tay Nguyễn Nhuyễn chỉ vào bản thân, “Tên tớ là Khúc Điệp, Điệp trong hồ điệp, gọi tớ là Điệp Điệp được rồi.”
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Vậy thì Điệp Điệp, hân hạnh làm quen nhé.”
Có người ở phía sau cười phá lên: “Là Điệp trong ‘điệp điệp bất hưu’ (thao thao bất tuyệt) thì có!”
Khúc Điệp tức giận nói với lại: “Nói bậy! Không được nói như thế trước mặt idol tớ——”
Nguyễn Nhuyễn cười.
Giang Ngôn Trạm mặt lạnh tanh nhìn Nghê Phi Trần.
Nguyễn Nhuyễn là người hào sảng không để ý, nhưng không có nghĩa anh cũng như thế. Phản ứng như Khúc Điệp kia mới thật sự là fan của Nguyễn Nhuyễn, còn Nghê Phi Trần…… Mồm thì nói thế, nhưng lúc nói chuyện cứ khinh khi cô thế nào.
…… Đúng là chẳng yên tâm nổi.
Lỡ như Nguyễn Nhuyễn ở đây bị bắt nạt thì phải làm sao đây?
Sếp Giang lia mắt một vòng.
Có lẽ là quanh năm là tổng tài bá đạo cũng có giá trị của nó—— những người va phải ánh nhìn trìu mến của sếp Giang đều giật mình, vô thức quay đầu tìm kiếm chủ nhân, bốn mắt chạm nhau liền sợ hãi dời đi.
Ai cũng tò mò người đi cùng Nguyễn Nhuyễn là ai, nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thể nhìn sắc mặt anh mà lựa lời nói chuyện với cô.
Người càng ngày càng nhiều, tụ tập trước cửa nhà hàng buôn chuyện. Tuy Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn là tiêu điểm, nhưng có sếp Giang đứng cạnh, nhiều người muốn bắt chuyện lại không dám tiến lên.
Nghê Phi Trần mở lời: “Mọi người vào trong đi, đừng đứng mãi ở cửa làm chi, tớ ở đây đón là được rồi.”
“Như vậy sao được.” Có người nói, “Để tớ ở lại với cậu.”
Lời vừa nói, vài người khác cũng hưởng ứng.
Nghê Phi Trần: “Không phải đã chốt rồi hả? Vào đi vào đi, tớ lo được, đừng chắn trước cửa nhà người ta——”
Những người khác đều bị cô ta đẩy vào trong, Nguyễn Nhuyễn chờ mọi người vào hết rồi mới đi.
Mọi người vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn xem cái người đáng sợ đứng cạnh Nguyễn Nhuyễn đã đi chưa, sẵn chờ cô vào cùng để bắt chuyện với cô.
Dưới hàng chục con mắt trông mong, Giang Ngôn Trạm dừng bước.
Anh rất không yên tâm, nhưng đây cũng là buổi gặp mặt đầu khóa của Nguyễn Nhuyễn, anh cứ dính cô cả buổi đã không nên rồi, càng không thể vào cùng.
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn túm ống tay áo anh, trước khi bước đi nghiêng đầu cười với anh một cái.
Giang Ngôn Trạm: “?”
Nguyễn Nhuyễn một tay ôm eo anh, tay kia vịn vai, rướn người lên hôn anh một cái.
“Cục cưng, em đi đây.” Nguyễn Nhuyễn liếm môi kết thúc nụ hôn, “Đừng lo lắng, em sẽ sớm về thôi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Im lặng gật đầu.
Trong quá trình anh dùng thuốc điều trị, Nguyễn Nhuyễn sẽ phụ trách đánh dấu anh để đẩy nhanh tốc độ hồi phục. Mà sau khi được đánh dấu, mùi cam ngọt của cô vẫn luôn quấn quýt anh, không bao giờ nhạt đi.
Lúc Nguyễn Nhuyễn hôn anh, mùi cam ngọt quen thuộc lại xộc lên, tấn công vào khoang mũi.
Không mang tính công kích, chỉ đơn thuần là báo cho tất cả những người còn lại: Đây là Omega của tôi, đừng chạm vào.
Nguyễn Nhuyễn hôn rồi còn nấn ná một lúc, nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý vô cùng.
Giang Ngôn Trạm quá mức nổi bật, quá hấp dẫn ánh nhìn của người khác—— tuy là dè chừng —— nhưng cục kẹo dẻo có ham muốn chiếm hữu mạnh này vẫn không vui.
Cho nên cô cố tình hôn anh giữa thanh thiên bạch nhật, để khẳng định chủ quyền chứ sao.
Giang Ngôn Trạm cong môi, cũng ôm lại Nguyễn Nhuyễn, hôn cô.