Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 75-2



Đúng là "trăng xưa lại tỏ, gió cũ lại về".

Khác cái là lần này tự thân sếp Giang gọi 120 (là 115 bên mình).

Ngay từ lúc thấy cơ thể mình có dấu hiệu bất thường anh đã quay số rồi, báo địa chỉ nhà Nguyễn Nhuyễn cho đầu bên kia xong, anh không còn nhớ gì về những chuyện sau đó, cũng không biết làm sao mình có thể lết được về đến nhà.

Nguyễn Nhuyễn nghe mà thấy hoảng.

Trạng thái này của Giang Ngôn Trạm giống y cái hôm mà anh và cô gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc ấy Nguyễn Nhuyễn đã bị anh hấp dẫn lắm rồi, nếu không phải khi đó cô còn chưa quá quen với cơ thể mới, mà cô cũng là người rất có trách nhiệm...... thì đời này sếp Giang đừng mơ biết dùng đến phương pháp này để giải quyết.

Bị lửa tình đốt đến muốn bỏng rồi lại bị "đội ngũ y bác sĩ" dội cho cả xô nước lạnh, Nguyễn Nhuyễn thẫn thờ ngồi cạnh giường bệnh của Giang Ngôn Trạm gọt táo cho cục cưng của mình.

Giang Ngôn Trạm tỉnh giấc khỏi cơn mê mang, thấy một Nguyễn Nhuyễn không còn sức sống.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, nhân lúc Nguyễn Nhuyễn không tập trung cướp mất con dao trong tay cô.

Nguyễn Nhuyễn: "?"

Giang Ngôn Trạm đặt dao lên đầu tủ, nắm lấy tay Nguyễn Nhuyễn, trực tiếp gặm luôn một miếng từ quả táo cô cầm.

"Không cần gọt đâu." Anh nói xong còn hôn lên mu bàn tay Nguyễn Nhuyễn, "Ngọt ghê."

Không biết là khen táo hay khen cô đây.

Nguyễn Nhuyễn được dỗ rất vừa lòng, khóe miệng vốn nhoẻn lên lại bị những chuyện vừa xảy ra ép xuống.

"Cục cưng, nằm ngoan nào." Nguyễn Nhuyễn nói, "Anh có biết đã xảy ra gì rồi không?"

"Biết." Giang Ngôn Trạm dựa vào đầu giường, vẻ mặt không ngạc nhiên tẹo nào, "Anh biết là ai làm."

Nguyễn Nhuyễn không nể nang gì: "Đã biết mà còn để yên cho người ta làm?"

Giang Ngôn Trạm: "......"

Không nhẹ nhàng với người đang bệnh gì cả.

Nguyễn Nhuyễn mếu máo, tủi thân vô cùng: "Anh có biết là lúc gọi mà anh không nghe máy em lo lắng đến mức nào không."

Giang Ngôn Trạm: "......"

Thôi thì, cái miệng của bạn Nhuyễn cũng cũng đi, anh không giận nổi.

Anh đưa tay xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, ấn tay lên gáy kéo người cô lại gần mình hơn, rướn người lên hôn cô.

"Không sao mà." Giang Ngôn Trạm nói, "Tin anh được không, anh sẽ xử lý tốt chuyện này."

Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: "Cả lần trước cũng là cùng một người hả?"

"Anh sẽ đi điều tra lại một lần nữa." Giang Ngôn Trạm nói, "Ngoan. Anh không có sao hết, có thể về nhà được rồi."

Anh luôn như thế, luôn lặng im tự gánh vác hết thảy mọi thứ.

Chuyện trong công ty, những kẻ bắt nạt cô, hay là những kẻ muốn hãm hại anh....... Giang Ngôn Trạm dường như từ lâu đã quen với vai trò là một "người bảo vệ", chưa từng có suy nghĩ để người khác phải "bảo vệ" mình.

Nguyễn Nhuyễn không thể làm gì cả. Dù cô có lo lắng đến đâu, cũng không thể vì mong muốn của mình mà bắt anh phải thay đổi.

Thứ duy nhất cô có thể cho anh, đó là sự tin tưởng.

Sau cùng thì anh vẫn là một người mạnh mẽ và độc lập, có thể tự bảo vệ tốt bản thân—— chưa bao giờ phải dựa dẫm vào cô cả.

......

Tiếp nhận mặt mạnh mẽ của Giang Ngôn Trạm, dường như khó khăn hơn gấp bội lần so với tiếp nhận sự yếu ớt của anh.

Dẫu cho Nguyễn Nhuyễn có tức giận, có lo lắng tột độ đến đâu, thì cô cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn Giang Ngôn Trạm...... và trợ lý của anh tất bật ngược xuôi.

Một ngày sau xuất viện, Giang Ngôn Trạm báo cho cô mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

Thực ra đối với Nguyễn Nhuyễn, nội việc đặt niềm tin vào người khác cũng đã là chuyện khó nghĩ đến rồi.

Giang Ngôn Trạm nói vậy, thì Nguyễn Nhuyễn cũng an tâm. Chỉ là cô có chút tò mò, hỏi: "Rốt cuộc là ai, mà phải làm tới mức đó......?"

Giang Ngôn Trạm không trả lời thẳng, chỉ nói: "Đợi tới lúc khai giảng là biết."

Không cần phải đợi đến khai giảng, chỉ hai tiếng sau, group lớp của cô đã đưa manh mối.

Nghê Phi Trần mọi thường tía lia nay yên lặng lạ thường.

Khoảng vài tiếng đồng hồ nữa, thì Nghê Phi Trần đã chuyển quyền trưởng nhóm cho người khác, còn mình thì out group.

Hôm sau, Nguyễn Nhuyễn đọc tin nhắn trong group, biết được hình như Nghê Phi Trần đã phạm phải tội ác tày trời gì đó mà suýt phải lên đồn, buộc phải thôi học chuyển ra nước ngoài gấp.

Ra nước ngoài ngay trước thềm khai giảng, đồng nghĩa với thành tích thi đại học năm nay coi như bỏ. Từ một học sinh đỗ cao tiền đồ rộng mở giờ chỉ tương đương một phú nhị đại dốt nát thi không nổi, phải học một trường tư hạng bét......

Biết tin, Nguyễn Nhuyễn không ngạc nhiên chút nào.

Ngày đó cô đã thấy Nghê Phi Trần kỳ lạ, cho dù lời nói vẫn lịch sự bình thường, nhưng cô vẫn cảm nhận được nọc độc không thể giấu được. Thậm chí có thể biết được nanh vuốt của ả là nhắm vào ai.

......

Sau đó là chuỗi ngày vật lộn với cuộc sống đại học.

Sếp Giang bận bù đầu với công việc, mà Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng thảnh thơi, hôn lễ của người sẽ được cử hành sau khai giảng nhưng trước kỳ quân sự.

Nguyễn Nhuyễn không ngờ được có một ngày mình phải đi học quân sự.

Trong ấn tượng của cô, kỳ quân sự chính là lò luyện đan tập thể, cả đám sẽ bị nướng chín vàng giòn dưới cái nắng chói chang không tí bóng râm, đã ướt đẫm mồ hôi như chuột lột còn phải lăn lê bò lết đủ kiểu...... Một cục kẹo dẻo như cô sẽ tan chảy dưới cái nóng tra tấn đó mất.

Người khác thì hớn hở háo hức, còn Nguyễn Nhuyễn thì khiếp đảm với kỳ quân sự sắp đến.

May mà đặt lịch tổ chức đám cưới trước khi đi.

Vừa kết thúc lễ khai giảng, Nguyễn Nhuyễn đã đến chỗ Giang Ngôn Trạm.

Sau đó chọn váy cưới như trong mấy bộ tổng tài văn cô đã đọc qua, trợ lý đưa cô một cuốn catalogue.

Chọn đại một bộ cũng là mẫu duy nhất của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới nào đó, giá cao ngất, thậm chí vài bộ vốn không bán nhưng vẫn phải vì nể mặt sếp Giang nhà cô.

Nguyễn Nhuyễn lật đi lật lại hồi lâu, lại nhìn sếp Giang đang chăm chú làm việc......

Trong một chốc, cô thấy mình chính là chạn vương.

Nguyễn Nhuyễn sờ nắn khuôn mặt của bản thân, rồi khép nép cầm cuốn catalogue tới ngồi cạnh Giang Ngôn Trạm, hỏi anh: "Cục cưng, anh muốn màu trắng hay màu đen?"

Giang Ngôn Trạm nhìn lướt qua mấy bộ vest Nguyễn Nhuyễn bày ra, im lặng vài giây, rồi trả lời: "Nào cũng được."

Nguyễn Nhuyễn: "Nơ hay là cà vạt?"

Giang Ngôn Trạm: "Nào cũng được."

Nguyễn Nhuyễn: "Muốn áo trong cùng màu vest ngoài hay khác màu?"

Giang Ngôn Trạm: "Sao cũng được."

Nguyễn Nhuyễn: "......"

Anh rõ ràng còn không buồn nghe cô nói gì.

Văn phòng yên lặng vài giây, sau đó Nguyễn Nhuyễn hỏi tiếp: "Anh muốn mặc váy cưới hay vest?"

Giang Ngôn Trạm chưa nhận ra khác thường, theo quán tính nói tiếp: "Nào cũng được."

Nguyễn Nhuyễn: "Chốt."

Giang Ngôn Trạm: "?"

Nguyễn Nhuyễn gấp cuốn tạp chí lại, mỹ mãn rời đi.

Giang Ngôn Trạm: "............"

Tối đó, về đến nhà rồi sếp Giang mới biết Nguyễn Nhuyễn đã đặc biệt lựa cho anh một bộ váy cưới.

Hiệu suất làm việc của cấp dưới rất cao, tối đấy là váy đã được ship đến tận nơi, để thuận tiện anh kiểm tra chất lượng sản phẩm.

Xuất sắc hơn là, Nguyễn Nhuyễn nắm rõ số đo của anh như lòng bàn tay, váy được thiết kế chuẩn chỉnh cho Omega nam, vừa vặn với người anh luôn.

Trăng thanh gió mát, nhà nhỏ ấm cúng.

Sếp-sống chết muốn giữ hình tượng tổng tài bá đạo- Giang, kịch liệt từ chối mặc vào.

Sếp Giang ngồi ở đầu giường, chiếc váy ở cuối giường, thật là gần như trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Còn Nguyễn Nhuyễn thì đứng trước mặt anh, hai mắt sáng quắc đầy chờ mong nhìn anh.

Giang Ngôn Trạm: "...... Mặc vest thôi được rồi. Váy cưới thì...... không tiện di chuyển."

"Có đâu?" Nguyễn Nhuyễn nhấc một bộ khác lên, "Em cũng mặc mà."

Giang Ngôn Trạm: "Thì............"

Nguyễn Nhuyễn: "Nếu vậy thì em cũng mặc vest luôn nhá?"

Nói đoạn cô cầm quyển catalogue lên, lật ra, nghiêm túc lựa: "Có mấy bộ thiết kế cho nữ Alpha nhỏ người luôn, cỡ em chắc chắn có mẫu phù hợp......"

Giang Ngôn Trạm: ".................."

Nhưng mà anh muốn Nguyễn Nhuyễn mặc váy cơ.

Thật sự là phải cùng mặc mới được hả?

Giang Ngôn Trạm hoài nghi Nguyễn Nhuyễn có đang trêu đùa anh hay chăng. Nhưng anh vẫn không thấy giống đùa—— theo kinh nghiệm của anh, Nguyễn Nhuyễn không phải lúc nào cũng thiên chân vô tà như vẻ ngoài của cô đâu.

Giang Ngôn Trạm hít sâu một hơi, ướm thử: "Cũng không phải không được."

Nguyễn Nhuyễn: "Ừm?"

...... Ánh mắt cô sáng lên như đèn pha ô tô ý.

Nhưng dù là ai cũng không nỡ để ánh sáng ấy vụt tắt, Giang Ngôn Trạm đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, giữa việc chọn con tim hay là lý trí thì dưới ánh nhìn trông mong của cô, trái tim hình như hơi nhỉnh hơn.......

Nguyễn Nhuyễn lại còn chớp chớp mắt nữa chứ.

Giang Ngôn Trạm: ".................."

".................. Thì cũng được đi." Giang Ngôn Trạm ráng làm vẻ mặt lạnh như tiền, nhưng lời ra khỏi miệng khó khăn vô cùng, "Chỉ ở nhà thôi."

Nguyễn Nhuyễn: "Vâng vâng?"

Giang Ngôn Trạm tiện tay cầm lấy chiếc váy được chuẩn bị cho mình, trông thì có vẻ bình tĩnh như thường nhưng đầu ngón tay co quắp hết cả......

"Ý anh là." Nguyễn Nhuyễn cười nhăn nhở, "Chỉ mặc cho em xem thôi đúng không?"

Giang Ngôn Trạm: "......"

Vốn anh đang hối hận vì cái mồm dại gái của mình.

Nhưng sự vui vẻ trên mặt Nguyễn Nhuyễn lại quá thuần khiết, như một đứa trẻ được mua cho món đồ chơi yêu thích. Cô chỉ đơn giản là muốn được thấy anh mặc một lần trong đời—— như anh cũng muốn thấy cô khoác lên mình chiếc váy trắng tinh khôi đấy thôi.

Thực ra chỉ cần đổi vị trí suy nghĩ một chút............

...... Nhưng đó là cô mà, cần gì phải suy nghĩ nữa?

Giang Ngôn Trạm ôm bộ váy trong tay, hầu kết lên xuống, vẫn khuôn mặt thường thường nhìn Nguyễn Nhuyễn, lời nói thì chấn động tâm can: "Ừ, chỉ dành cho em thôi."

Nguyễn Nhuyễn vui đến nhảy cẫng.

-----------------------------------------------

Hơ hơ, còn một chương Ngoại truyện nữa là end bộ này ròi nha mí bạn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com