Sinh nhật của Chỉ Nguyên, y đã mang thai được gần tám tháng.
Y nôn nghén rất nặng, nặng đến mức không thể tiếp tục làm việc được, buộc phải nghỉ thai sản sớm hơn so với dự tính.
Có điều trước khi nghỉ, y đã tích cóp được một số tiền không nhỏ. Một phần để dùng, phần còn lại cầm đi đầu tư.
Không những phải nghỉ sớm, mà còn được vinh hạnh thành bạn với "tư bản" nào đó.
Vốn tiền tiết kiệm của y không đạt được như mong muốn, nhưng nhờ có lời khuyên hữu ích của "tư bản" nên đầu tư vào đâu, cuối cùng y kiếm khấm như y nghĩ nhiều.
Mà chuyện không ngờ tới cũng không phải mỗi việc này.
Ví dụ như, sinh nhật năm nay của y, không đời nào y nghĩ rằng nhà y sẽ náo nhiệt được vậy.
Chỉ Nguyên đang cầm khung ảnh lau lau, thì nghe tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói ngọt ngào: "Chỉ Nguyên, tụi em tới thăm nè, anh khỏe hong?"
Chỉ Nguyên thả đồ trong tay xuống, đi ra mở cửa.
"...... Vẫn ổn." Y ngó nghiêng xung quanh, "Có chuyện gì cần anh giúp à?"
Là Nguyễn Nhuyễn.
Sau lưng cô, còn có một Giang Ngôn Trạm vẫn mặt lạnh như tiền, một Giang Tuyết Phi cười toe toét, một Phương Hủ đang vô cùng hồi hộp...... và một Xảo Xảo đang mang theo một cái nồi gì đó.
"Còn không phải là lo cho anh hả?" Phương Hủ giờ đã rất quen thân với Chỉ Nguyên, kết nạp anh làm thành viên trong team chị em tốt của mình, "Không nhớ lúc anh bầu ba tháng--"
Chỉ Nguyên: "...... Đều là chuyện qua lâu rồi mà."
Y đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt. Ngay từ lúc đi khám để cấy phôi bác sĩ đã nói, mặc dù không có bệnh gì trong người, nhưng thai kỳ của y sẽ không dễ dàng chút nào, nguy cơ có biến chứng cũng cao.
Nhưng y thích trẻ con, rất muốn có một đứa con ruột thịt, dù thế nào cũng không quay đầu.
Lúc đưa ra quyết định y sẽ suy xét kĩ càng tất cả, từ tiền căn cho tới hậu quả, sẵn sàng một mình gánh vác.
Chẳng qua người tính không bằng trời tính, cơ thể y tệ hơn thế nhiều.
Cơn nghén của y trầm trọng hơn bất kì thai phụ nào y từng biết, trước ba tháng nghén đến mức nước thôi cũng không uống nổi, cơ thể vốn đã mảnh dẻ càng gầy đến chỉ còn da với xương.
Đến khi được tròn ba tháng, y ngất xỉu trong nhà, may mà đúng lúc Phương Hủ và Tống Tri Hạnh ghé thăm phát hiện, đưa đi bệnh viện.
Rồi phải nằm cả tháng ở bệnh viện để theo dõi, đợi đến y có thể ăn uống bình thường trở lại mới được thả về.
Đã vậy Phương Hủ lại còn là đứa nhỏ không thể giữ kín mồm miệng, nói hết cho Nguyễn Nhuyễn.
Vì thế từ đó, Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ sẽ luân phiên đến thăm y.
Cho đến khi Phương Hủ bắt đầu học kì mới, công việc của Nguyễn Nhuyễn bận rộn, Giang Ngôn Trạm cũng có mang...... hai người họ không còn dư dả thời gian ghé thăm, thì sẽ nhờ bạn bè đáng tin cậy của bọn họ làm thay.
Cứ thế, ngày qua ngày, bạn bè của y nhiều lên hẳn.
Mọi người đều rất lo cho y, trong mắt họ y như tờ giấy, gió thổi một cái là bay mất dạng.
Chỉ Nguyên cũng không thấy phiền, gần đây y ăn ngon ngủ ngon, người tròn lên nhiều, chỉ có điều chỉ có bụng to lên chứ chân tay vẫn vậy.
"Được rồi được rồi, không sao là tốt rồi." Nguyễn Nhuyễn nói, "Nhanh lên chuẩn bị ăn tối nào."
Chỉ Nguyên cụp mắt, nụ cười khẽ nở trên môi.
-- Cuộc sống tương lai có vẻ tốt hơn y nghĩ nhiều.
......
Bởi vì phải đi dạy, nên Tống Tri Hạnh không tham gia tiệc sinh nhật của Chỉ Nguyên được.
Hoặc cũng có thể là do hắn không muốn gặp Xảo Xảo đi.
Nguyễn Nhuyễn không quá để ý, cô cũng không tham dự, chỉ ở lại đến trưa cắt bánh sinh nhật với Chỉ Nguyên rồi xin phép gói lại mang về tối ăn với Omega của cô sau.
Giang Ngôn Trạm cũng là một thai phụ O cần được chăm sóc mà.
Anh mang thai được gần bốn tháng rồi, đã bắt đầu lộ bụng.
Cơ bụng của anh giờ đây đã biến mất, thay vào đó là độ phồng mềm mại chỉ khi nằm nghiêng mới thấy rõ.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng thích áp đầu lên bụng anh.
Giang Ngôn Trạm bắt đầu buông bớt công việc, đẩy sang cho trợ lý và cấp dưới làm bớt. Nhưng anh không thể nghỉ hẳn được, công ty vẫn còn có anh để hoạt động trơn tru.
Giờ đây anh ngồi dựa vào đầu giường, Nguyễn Nhuyễn nằm gối đầu lên bụng anh, còn anh một ôm Nguyễn Nhuyễn, tay kia cầm iPad.
Cơ thể Giang Ngôn Trạm rất tốt, bình thường cũng chăm chỉ rèn luyện, có khi khỏe ngang được cả Alpha, nên thai kì của anh khá suôn sẻ, hoàn toàn không nôn nghén gì.
Chỉ khác là anh ăn nhiều hơn so với bình thường, và không còn hoạt động mạnh nữa.
Vẫn làm việc đều đều như lúc không có thai, thậm chí có khi còn chăm hơn.
Ví dụ như hôm nay.
Anh đã làm liên tục bốn tiếng đồng hồ rồi, bữa chiều còn không buồn ăn.
"Sắp xong rồi." Giang Ngôn Trạm không dời mắt khỏi màn hình, "Em ăn trước đi."
Nguyễn Nhuyễn: "Anh mà còn không chịu ăn là em ăn anh luôn đó."
Giang Ngôn Trạm không tập trung: "Được."
Nguyễn Nhuyễn: "............"
Ba tháng qua, cô xót Giang Ngôn Trạm, không chạm vào anh dù chỉ một lần. Ngay cả đánh dấu tạm thời cũng vô cùng cẩn thận, không dám làm quá mạnh "răng", cũng không dám đưa vào quá nhiều tin tức tố.
Đôi khi lời qua tiếng lại chòng ghẹo, thậm chí sắp đến bước lau súng cướp cò......
Nhưng cô đều nhịn xuống được.
Cô thấy cô xứng đáng được lưu tên trong sách A tốt kiệt xuất đó.
Chắc vì cô chiều anh quá, nên giờ Giang Ngôn Trạm xem lời cô như gió thoảng bên tai.
Nguyễn Nhuyễn tức giận: "Cục cưng, anh có nghe em nói không thế?"
"Có mà." Giang Ngôn Trạm tiện tay xoa đầu cô, như thể cô mới là thai phụ cần được chăm sóc chứ không phải anh, "Đang nghe."
Nguyễn Nhuyễn: "......!"
Cô rời khỏi người Giang Ngôn Trạm.
Tay Giang Ngôn Trạm đột ngột rơi vào khoảng không, anh không nhìn theo cô đi đâu, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng.
Mặc dù anh biết rõ, Nguyễn Nhuyễn sẽ không bao giờ giận anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể được nước lấn tới.
Giang Ngôn Trạm vừa chớm bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, thì từ khóe mắt anh thấy Nguyễn Nhuyễn quay lại, cầm theo một cái iPad.
Giang Ngôn Trạm:?
Nguyễn Nhuyễn mở iPad lên, chọt chọt vài cái, rồi đưa đến cho Giang Ngôn Trạm xem-- đồng thời cướp cái iPad anh đang cầm.
"Xem thử đi." Cô nói, "Anh thích cái nào?"
Giang Ngôn Trạm không hiểu lắm, nhìn kỹ thứ được hiển thị trên màn hình, là một ảnh chụp núi non hữu tình.
Giang Ngôn Trạm: "?"
Nguyễn Nhuyễn: "Còn nữa, mở ra lướt đi."
Giang Ngôn Trạm làm theo, mở album lướt vài cái.
Sau đó là ảnh chụp phòng ở, rồi lại ảnh chụp khung cảnh xung quanh, đủ loại phong cách.
Đều là khách sạn.
Giang Ngôn Trạm: "......"
Nguyễn Nhuyễn thật là con người thuộc trường phái hành động.
Vừa dứt câu "Anh không chịu ăn là em ăn anh luôn", thì đã chọn sẵn khách sạn luôn rồi.
Lời này của anh tràn ngập sư cưng chiều, làm như anh mới là người muốn "ăn" không bằng.
Nguyễn Nhuyễn quả quyết: "Không được, phải là cục cưng chọn mới được."
Giang Ngôn Trạm: "......"
Anh lại phải lướt qua lướt lại một lần nữa.
Về bài trí trong phòng, cả anh và Nguyễn Nhuyễn đều thích đơn giản ấm cúng hơn. Nhưng trong chuyện kia thì hơi khác chút.
Anh thích không gian nhỏ hẹp, tối tối, để thân thể đôi bên dán sát nhau, cảm nhận nhau bằng xúc giác thuần túy, tốt nhất là tối đến mức không thấy gì.
Như thế thì anh dễ dàng buông thả bản thân hơn, dễ dàng từ bỏ lý trí của mình, để bản thân tận hưởng dục vọng nguyên thủy....... nhiều hơn.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn thì thích bật đèn.
Cô thích nhìn thấy biểu cảm của cô, phản ứng cơ thể của anh, thích cái cách thân thể anh hưởng ứng từng làn sóng nhiệt, từng góc độ khác nhau......
Ấy.
Giang Ngôn Trạm nhắm mắt hạ quyết tâm, chọn một khách sạn ở gần biển.
Từ ảnh chụp, thì khách sạn này là một căn nhà gỗ nhỏ, phòng ốc nhỏ xinh ấm cúng, giường chỉ khoảng độ 1m5. Đèn lại còn là đèn vàng tờ mờ, nhưng quan trọng là, phòng ngủ của nó có cửa sổ sát đất, rất hợp để ngắm hoàng hôn-- đồng thời làm anh nhớ đến lần đánh dấu vĩnh viễn của mình, anh với Nguyễn Nhuyễn cũng ở căn phòng có cửa sổ sát đất, chật chội, xung quanh tối om.
Khi đó, khung cảnh tươi đẹp ngoài xa chỉ như bức rèm, lý trí bay biến hết, phóng túng cả đêm.
Giang Ngôn Trạm chọn xong đưa cho Nguyễn Nhuyễn, thì mơ hồ cảm nhận bụng mình hình như có nhúc nhích.
Anh lập tức ôm bụng: "......"
Giống như là đang nhắc nhở anh đừng có mà sa đà quá độ.
......
Cuối cùng cũng chỉ là Giang Ngôn Trạm ăn dưa bở, Nguyễn Nhuyễn nào có đặt khách sạn.
...... Mà là trung tâm ở cữ cao cấp.
Trung, tâm, ở, cữ.
Sếp Giang mà phải đi trung tâm ở cữ-- trần đời này cũng chỉ có Nguyễn Nhuyễn mới có thể làm thế.
Lúc trước anh vùi đầu vào công việc, khi có thai lại bị tin tức tố và kích thích tố ảnh hưởng, cảm xúc không quá ổn định, ăn không ngon ngủ cũng không yên.
Cuối cùng Nguyễn Nhuyễn và chị anh đã cưỡng chế nhấc anh ra khỏi công việc, khi đó anh có được bảy tháng rồi. Nhưng anh còn con bài tẩy là người anh em tốt Đoạn Tư, vai gánh áp lực từ hai vị nữ Alpha số má mà vẫn cố tìm mọi cách lén lút tuồn tài liệu công việc qua cho anh làm đỡ buồn.
Từ khi đứa nhỏ trong bụng được ba tháng, Nguyễn Nhuyễn đã theo chân Giang Tuyết Phi học việc.
Mặc dù Giang Tuyết Phi cà lơ phất phơ lười nhác không ai bằng, nhưng chị ta có mắt nhìn người tốt, gom về được một mớ tinh anh đỉnh của chóp tình nguyện bán mạng làm việc cho chị ta, trong đó có Đoạn Tư.
Khả năng tiếp thu của Nguyễn Nhuyễn rất tốt, đi theo hai người này cô học được rất nhiều thứ.
Chỉ có điều muốn đỡ việc cho Giang Ngôn Trạm thì cô cần rèn luyện thêm một thời gian nữa.
Trước khi khởi hành, cô đã sắp xếp ổn thỏa cho Giang Ngôn Trạm hết cả, từ vé máy bay đến phòng ốc.
Tuy nói là trung tâm ở cữ, nhưng không giống loại bình thường người ta hay nghĩ đến, giá đắt xắt ra miếng, mỗi một khâu đều được cá nhân hóa. Mà Nguyễn Nhuyễn cũng đã cân nhắc chu toàn hết tất thảy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Bình thường sẽ không có nhân viên nào, biển cũng là biển riêng, không có ai đến quấy rầy không gian. Mà nhân viên cũng không ở xa nơi đây, có việc chỉ cần năm phút là có mặt. Ngoài ra bệnh viện chỉ cách có 2km, thậm chí có riêng đường tắt để đảm bảo dù tình huống nào cũng đến được nhanh chóng.
Đã bị sắp xếp đến hoàn hảo không chê vào đâu được, Giang Ngôn Trạm chỉ có thể ngoan ngoãn dưỡng thai.
Ban ngày Nguyễn Nhuyễn sẽ cùng anh xem phim, vẽ tranh viết chữ, làm đồ thủ công các kiểu, xem như trải nghiệm trước cuộc sống của cặp vợ chồng già về hưu.
Đôi khi Giang Ngôn Trạm cảm thấy có hứng, thì Nguyễn Nhuyễn sẽ dẫn anh ra hồ bơi sau nhà chơi.
Nguyễn Nhuyễn không yên tâm để anh đi chơi ở biển, chỉ cho phép trong nhà. Hồ cũng không sâu.
Cô đã hỏi trước với bác sĩ, có thai có được bơi không, thì bác sĩ dặn chỉ cần "phù hợp" với điều kiện cơ thể, không những không có nguy hiểm mà còn có ích cho sự phát triển của thai nhi.
Lướt vài vòng dưới nước cũng không sao đâu.
Vận động nhẹ nhàng cũng ok luôn.
Vận động........
Đến khi Giang Ngôn Trạm được 30 tuần, là khoảng bảy tháng rưỡi.
Anh không còn muốn xuống nước nữa, từ chối cả việc để lộ nửa thân trên.
Bởi vì bộ phận nào đó cũng bắt đầu to lên, càng to càng rõ.
Bầu được bảy tháng hơn, anh phát hiện áo mình có hai vệt nước mờ ám.
...... Thật sự quá xấu hổ.
Bình thường anh sẽ lén tự lau khô, nhưng có Nguyễn Nhuyễn kề bên 24/24, không thể giấu cô được.
Lúc bị phát hiện, anh vẫn khuôn mặt thường thường, nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng anh: "Chỉ là hiện tượng bình thường của cơ thể thôi, lấy vải thấm nước ấm lau là được...... Không được nặn ra."
Nhưng không sao, ngày dài tháng rộng, cô không thiếu cơ hội được "vắt" đâu.
Sau đó, Nguyễn Nhuyễn thầu luôn việc lau người cho anh. Vốn anh muốn tự làm, nhưng giờ Nguyễn Nhuyễn chống chỉ định anh đụng nước nóng, kể cả tắm cũng phải là cô điều chỉnh sẵn nhiệt độ cho.
...... Mỗi lần Nguyễn Nhuyễn lau cho anh, anh đều thấy xấu hổ đến muốn khóc.
Nguyễn Nhuyễn không bao giờ bỏ qua, nhẹ nhàng tránh đi những chỗ nhạy cảm, mỗi lần làm mỗi nói: "Cục cưng ngoan nào, anh vất vả rồi."
Giang Ngôn Trạm tự thấy nể sức chịu đựng của mình luôn.
Chịu đựng sự xấu hổ trào dâng, chịu đựng sự gia tăng tin tức tố và kích thích tố (hormone) khiến bản thân khó chịu.
Nguyễn Nhuyễn cũng chịu trận cùng anh.
Tám tháng, bụng anh càng lúc càng to.
Anh chỉ có thể mặc quần áo mềm rộng rãi ngồi một chỗ trên sofa, lúc đứng lên còn phải chống eo lấy điểm tựa.
Anh bắt đầu cảm thấy mình không còn là mình, đêm tối nhớ đến những chuyện "mất mặt" bản thân bị cưỡng chế trải qua, anh dần dần không kiềm chế nổi cảm xúc, chuyển sang căm phẫn chính thay đổi trên cơ thể mình.
Mỗi lần như thế, ai nói gì anh cũng không phản ứng, cũng chẳng nói lời nào, đôi mắt đỏ lên, môi mím chặt, trong mắt Nguyễn Nhuyễn, là đang tủi thân cực kì.
Cô sẽ từ tốn dỗ anh, khen anh giỏi, không có gì phải xấu hổ hết, cơ thể anh chỉ là đang thai nghén ra sinh mệnh mới thôi, và đó là một điều vĩ đại.
Vô cùng, vô cùng vĩ đại.
Lúc Đoạn Tư và Giang Tuyết Phi ghé thăm, hai người ngạc nhiên không thể che giấu.
Giang Tuyết Phi ỷ vào việc mình lớn tuổi nhất, lúc nào cũng ra vẻ người từng trải, đứng đắn phát biểu suy nghĩ của mình: "Theo chị là thai đôi đó."
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ: "Chính xác."
Hai người đã đi khám thai rồi, không chỉ biết được là thai đôi, mà còn biết cả giới tính ABO của tụi nhỏ.
Một đứa Alpha và một Omega.
Chẳng qua chưa biết giới tính nam nữ.
Nhưng ở đây thì nam nữ chỉ là giới tính thứ cấp thôi, không quan trọng nên cũng chẳng buồn phát triển kỹ thuật kiểm tra làm gì.
Giang Tuyết Phi nghe vậy thì mừng hết lớn, không quên nhìn Giang Ngôn Trạm bằng ánh mắt trách móc: "Tốt quá, vậy mà không báo cho chị sớm."
Chị ta và Đoạn Tư cũng không đến tay không.
Bởi vì giới tính còn chưa rõ, nên Giang Tuyết Phi mua mấy món đồ chơi đứa nào cũng chơi được như hồi nhỏ chị ta với Giang Ngôn Trạm được mua cho.
Còn Đoạn Tư thì mang đến một bộ đồ chơi xếp hình.
...... Và báo cáo tài chính hắn nhét vào trong hộp đồ chơi đó.
"Hehe." Nguyễn Nhuyễn gãi đầu, "Làm vậy có khi ảnh xấu hổ đó."
Giang-ngồi trên sofa chăm chú đọc hướng dẫn lắp ráp nhưng thực ra là báo cáo tài chính của công ty-Ngôn Trạm: "Hả? Không có."
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu hôn anh: "Được được, không có thì không có."
Giang Ngôn Trạm lập tức giật mình, che tờ giấy kĩ hơn.
Không quá nhớ cô đã nói gì.
......
Cứ như thế, dưới sự che chở kĩ đến từng cọng tóc, hai đứa nhỏ ra đời.
Nguyễn Nhuyễn cứ nghĩ rằng hai đứa nhỏ cũng giống cha mẹ nó, là một nữ A và một nam O-- nhưng lại là ngược lại.
Anh trai Alpha chào đời trước, khóc hai tiếng rồi thôi. Nửa giờ sau, em gái Omega oe oe cất tiếng khóc--
Giang Ngôn Trạm vừa mới sinh xong, kiệt sức và tiều tụy. Hình ảnh anh suy yếu mặc đồ bệnh nhân này mà áp vào mấy cuốn tổng tài văn, thì chắc chắn sẽ là một tổng tài bá đạo vừa mới tăng ca bảy ngày bảy đêm để làm tám tập đoàn họ Vương phá sản.
Nguyễn Nhuyễn hôn lên trán anh, nước mắt lưng tròng: "Cục cưng, cục cưng của em, anh vất vả rồi......"
"Đừng......" Giang Ngôn Trạm đưa tay quệt nước mắt của cô đi, "khóc......"
Cũng giống lần đầu tiên của hai người, anh bình tĩnh trấn an, còn cô thì nức nở.
Dứt câu, anh nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: "Anh mệt quá, chắc sẽ ngủ một lát."
Tuyến lệ của Nguyễn Nhuyễn không còn kiếm được nữa, nước mắt to như hạt trân châu rơi lã chã, làm ướt mu bàn tay cô.
Cô cúi đầu hôn anh, nước mắt còn rơi, nhưng trên môi là nụ cười hạnh phúc: "Vâng vâng, anh ngủ đi."
Nguyễn Nhuyễn không ngờ đến Giang Ngôn Trạm luôn canh cánh chuyện này vì cô.
Cô không có cha mẹ cũng chẳng có anh chị em, cho dù cô có cố gắng níu giữ quan hệ thân cận nhất, hay gia nhập vào gia đình của Giang Ngôn Trạm, thì đó cũng không bao giờ là gia đình máu mủ thật sự của cô. Không phải là "người thân" của cô.
Có thể sẽ có người nói là tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt, bởi vì tình yêu đó đã biến thành tình thân...... Nhưng đối với Nguyễn Nhuyễn, tình yêu là tình yêu. Có thể sau khi kết hôn với Giang Ngôn Trạm rồi, cô cũng sẽ có được tình thân như người ta hay nói, nhưng bản chất thì nó vẫn là tình yêu, thuần túy và vĩnh hằng.
Cô vốn đã buông bỏ hy vọng mình sẽ có được tình thân chân chính từ lâu.
Chấp nhận rằng có một số thứ trên đời này không phải cứ muốn là sẽ có được, bởi vì trời sinh cô không phải con người, không thể có được hết toàn bộ thứ mà con người có, dù có cố gắng đến đâu.
Nhưng những đứa trẻ Giang Ngôn Trạm sinh ra, là con của cô và anh.
Giờ đây cô đã có con, đứa nhỏ chảy cùng huyết thống, máu mủ ruột thịt, là người thân chân chính mà cô hằng mong.
Nguyễn Nhuyễn nhìn cặp song sinh đang nằm trong nôi--
Anh trai yên yên lặng lặng ngủ say, em gái thì nằm kế bên, đột nhiên khóc ré lên, cái miệng bé tí không răng nhưng sức công phá rất lớn-- làm anh trai cũng nhíu mày nhưng không tỉnh.
Nguyễn Nhuyễn vừa hạnh phúc lâng lâng, mà cũng lo lắng khôn nguôi.
...... Giang Ngôn Trạm nói đúng.
Cô có người thân rồi.
Cô lóng nga lóng ngóng dỗ bé con, mà Giang Ngôn Trạm ngủ say cũng bị tiếng khóc quấy nhiễu, mày nhíu lại, y đúc đứa bé lớn.
Nguyễn Nhuyễn vật lộn dỗ bé gái, nhưng đáy lòng thấy bản thân mình thật may mắn.
Cô thấy cô là cục kẹo dẻo gummy bear hạnh phúc và may mắn nhất thế giới.
FINALE.
-------------Cuối cùng bộ truyện này cũng đến chương kết rồi nha mng.