Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 73



Chỉ là phép thử thôi mà, có cần phải làm dữ vậy không. Dĩ nhiên, Nguyễn Nhuyễn cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong bụng, nào dám nói ra. 

Giang Ngôn Trạm ôm cô quấn quýt một thôi một hồi mới chịu dừng, hệ thống lọc tin tức tố lặng lẽ hoạt động hết công suất để tiêu trừ tin tức tố hai người phát ra. 

Chờ đến khi tâm trạng đôi bên đều lắng xuống, hai người ra khỏi xe. 

Hoàn tất các thủ tục cơ bản xong, đến lúc ký tên vào, Nguyễn Nhuyễn bị hoang mang bởi mục lựa chọn “vợ” hay là “chồng”. 

Bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng không thấy phản cảm hay gì—— nhưng ở đây giới tính sơ cấp đã thay đổi, thì xưng hô trong quan hệ hôn nhân hẳn là phải thay đổi theo chứ nhỉ. 

Ví dụ như chức danh cha hay mẹ, cơ bản xuất phát từ chế độ hôn nhân nam nữ, tồn tại khi không có giới tính ABO. 

Nguyễn Nhuyễn tò mò hỏi Giang Ngôn Trạm: “Này là sao?”

Giang Ngôn Trạm bình thản giải thích: “Chỉ là lựa chọn vai trò của mình trong quan hệ hôn nhân mà thôi…… Người nào đảm nhận trách nhiệm sinh nở thì tích vào ô ‘vợ’.”

Nguyễn Nhuyễn khó hiểu: “Tại sao phải làm vậy?”

Giang Ngôn Trạm thoáng khựng lại, ngạc nhiên. 

Theo lý thuyết thì những chuyện này đến cả học sinh tiểu học còn biết, trễ lắm là trung học cơ sở đã được phổ cập rồi—— sao Nguyễn Nhuyễn lại không biết gì cả?

…… Chưa từng có ai dạy cô cái này hả?

Nhớ đến cặp “dì dượng” không đáng tin tí nào của Nguyễn Nhuyễn, Giang Ngôn Trạm cụp mắt, đưa tay vuốt má Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn đang đọc mấy chú thích trên giấy, đột nhiên bị Giang Ngôn Trạm chạm vào, ngẩng đầu nhìn anh: “?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Đứa nhỏ đáng yêu như này. 

Sao thế giới này không nhẹ nhàng với cô hơn một chút chứ. 

Giang Ngôn Trạm dùng ngón cái nựng má cô, dịu giọng giải thích: “Bây giờ đa số người kết hôn là Beta, cả hai đều có khả năng sinh nở, nên trước khi đăng kí kết hôn sẽ thương lượng xem ai là người sinh.”

Ngón tay anh chỉ vào hai chữ “Vợ chồng” trên giấy: “Không muốn sinh thì chọn ô đầu tiên, sinh thì ô thứ hai…… Nói chung chỉ cần không tích vào ô “Vợ” thì không cần phải gánh trách nhiệm liên quan.”

Nguyễn Nhuyễn hỏi tiếp: “Tức là muốn thì chọn vào, không thì thôi?”

“Đúng.” Giang Ngôn Trạm nói, “Sinh hay không là quyền của mỗi người. Sở dĩ phải làm vậy là để mọi người suy nghĩ kĩ, xem ai sẽ là người phải chịu……”

Anh tính nói “nguy hiểm”.

Dù sao thì sinh con là chuyện nguy hiểm đến tính mạng nhất mà. 

Nhưng Giang Ngôn Trạm không muốn làm Nguyễn Nhuyễn lo lắng, nên không nói hết. 

Có điều Nguyễn Nhuyễn vẫn hiểu ý. 

“Vậy tại sao còn giữ lại…… danh xưng như này nữa?” Nguyễn Nhuyễn hỏi.

“…… Từ lâu rồi.” Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Trước kia con người chỉ có nam và nữ. Lúc đó nam chịu trách nhiệm săn bắn kiếm ăn, nữ chịu trách nhiệm sinh con đẻ cái. Cho nên trong hôn nhân nam giới là vai trò ‘Chồng’, còn nữ là ‘Vợ’.”

Nghe Giang Ngôn Trạm nghiêm túc giải đáp, Nguyễn Nhuyễn tự dưng thấy hơi ngại vì sự khờ của mình. 

Cô gãi đầu, nhớ ra hình như trong sách Sinh học có nhắc tới…… Chẳng qua cô chỉ đọc với tâm thái cho biết, nên không thực sự để tâm. 

“Còn danh xưng cha hay mẹ,” Giang Ngôn Trạm nói cho hết, “Trong thế giới động vật thì con đực làm cha, con cái sẽ làm mẹ.”

……Còn trong thế giới ABO thì gọi lung tung.

Nguyễn Nhuyễn mới nhớ mang máng cô từng nghe mấy người bạn học kể chuyện, gì mà daddy cha với cả mommy cha… 

Cô còn đang suy nghĩ lung tung nên không để ý đến Giang Ngôn Trạm đang nhìn mình, sắc mặt nặng nề.

“Vậy chúng ta đều chọn ô số một đi?” Nguyễn Nhuyễn chỉ vào lựa chọn “Chồng”, “Em không đẻ được…… Còn anh thì sinh hay không đều được hết.”

Giang Ngôn Trạm: “Hả?”

“Cho dù không có con, chúng ta vẫn hạnh phúc mà?” Cô cười nhìn Giang Ngôn Trạm. 

Giang Ngôn Trạm gật đầu. 

Vấn đề lớn đã giải quyết xong, hai người hoàn tất thủ tục còn lại, sau đó đem nộp. Có điều lúc nộp hồ sơ, nhân viên phụ trách nhìn Giang Ngôn Trạm bằng ánh mắt hơi khác, như thể anh là kẻ lừa tình đi dụ dỗ trẻ em ngây thơ vậy á……

Sau đó kẻ lừa tình và cô bé ngây thơ đi chụp ảnh chung.

Cả hai đều có vẻ ngoài rất xuất chúng, gần như không góc chết. Nhiếp ảnh gia cười lắc đầu, cảm thán: “Chậc, hai người này thì không cần phải chỉnh đâu, cứ thế mà đóng mộc đi. Hầy………. Nếu ai mà cũng như hai người này thì tôi thất nghiệp mất……”

……

Đến tối trở về nhà họ Giang ăn tối cùng Giang Tuyết Phi, trong tay hai người nhiều thêm một cuốn sổ chứng nhận hôn thú. 

Còn chưa cả ngồi vào bàn, Giang Tuyết Phi đã thấy, lập tức kinh ngạc trợn mắt. Chị ta nhìn Nguyễn Nhuyễn, rồi nhìn Giang Ngôn Trạm, sau một lúc lâu mới trịnh trọng hỏi: “Vậy là chị sắp có cháu bế rồi đúng không?”

Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm hai mặt nhìn nhau.

Mặc dù hai người không ai nói lời nào, nhưng mùi cơm chó đã nồng nặc trong không khí. 

Hỡi ôi, đứa em trai không có cơ mặt của chị—— nó rõ ràng đang cười!

Thậm chí còn không buồn che giấu từ lúc mới về đến giờ!

Không ngờ một chuyến du lịch thôi mà buff tiến độ được đỉnh cỡ này!

“Từ từ không được spoil, để chị mày đoán đã.” Giang Tuyết Phi giơ tay, “Cháu chị mấy tháng rồi?”

“Chưa có đâu.” Giang Ngôn Trạm cố gắng trưng bản mặt than, “Nhiều chuyện quá.”

Giang Tuyết Phi: “Nhưng là cháu gái của chị mà??”

“Cũng đâu chắc là con gái đâu.” Giang Ngôn Trạm ngả người lên sofa, quàng tay ôm Nguyễn Nhuyễn, thái độ dửng dưng, “Có khi còn không có nữa cơ.”

Giang Tuyết Phi: “??? Ơ, có khi thôi mà, chị vẫn có cơ hội chứ?”

Nói đoạn chị ta lập tức đứng lên đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó hít sâu vài hơi lấy chừng bình tĩnh lại, rồi hỏi dồn: “Từ lúc nào? Sao em biết được? Có bệnh gì không? Đi bệnh viện kiểm tra chưa??”

Giang Ngôn Trạm: “……”

“Không có làm sao hết.” Giang Ngôn Trạm lạnh tanh nhìn chị ta, “Chị muốn có đến vậy thì sao không tự sinh một đứa đi.”

Giang Tuyết Phi cạn lời: “Em làm như chị không muốn chắc? Nhưng mà đâu có ai cho chị cơ hội đâu.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Nguyễn Nhuyễn ái ngại sờ mũi.

Thực ra cô đã biết trước kết quả rồi, nếu app của hệ thống không bị lỗi, thì thanh tiến độ thu thập tin tức tố “lúc mang thai” của Giang Ngôn Trạm vẫn còn là màu xám, còn chưa mở khóa. 

Mà cô vốn chẳng phải người kín mồm kín miệng gì, nên thấy hai người tranh cãi nảy lửa mà bản thân không thể giải thích, lòng Nguyễn Nhuyễn khó chịu vô cùng. 

Chủ đề đi ngày càng xa, Giang Tuyết Phi đã bàn tới nên chọn trường tiểu học nào cho cháu gái cưng. 

Mặc dù toàn bộ cuộc trò chuyện đều là Giang Tuyết Phi nói, còn Giang Ngôn Trạm chỉ ỡm ờ đáp lại vài câu “chiếu lệ” như “Không được”, hoặc là “Không phải chuyện của chị”.

Ây dà, lạnh lùng ghê. 

Còn Nguyễn Nhuyễn thì như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, may mà đầu bếp của nhà Giang đã kịp thời dọn món lên.. 

Sau cùng hai người đó cũng không nhắc lại chủ đề này nữa. 

Ăn xong Giang Ngôn Trạm không ở lại, mà về nhà với Nguyễn Nhuyễn.

“Cục cưng, ngày mai chúng ta đi làm kiểm tra đi.” Nguyễn Nhuyễn nói với Giang Ngôn Trạm, “Để em đặt lịch với bác sĩ.”

Vị bác sĩ này là Chỉ Nguyên giới thiệu cho cô.

Chỉ Nguyên đã chuẩn bị tất tần tật chu toàn mọi thứ cho kế hoạch sinh con của mình, từ khám thai cho đến sinh và cả sau sinh. Cho nên khi Nguyễn Nhuyễn cần, anh ta đều giúp đỡ cô tốt nhất. 

Giang Ngôn Trạm cũng không ngờ Nguyễn Nhuyễn chịu tìm hiểu những chuyện này kĩ càng đến thế. 

Anh đang tính tìm trợ lý riêng để hỏi đấy chứ. 

Mặc dù biết Nguyễn Nhuyễn rất đáng tin cậy, nhưng không những đáng tin cậy mà còn tinh tế chu đáo cực kì. 

Chỉ Nguyên đã đánh tiếng trước với bác sĩ, nên Nguyễn Nhuyễn với Giang Ngôn Trạm chỉ cần đúng hẹn đến nơi thôi, không cần xếp hàng chờ bốc số, một giờ sau là biết luôn kết quả. 

…… Quả nhiên như trên app biểu thị, không có.

Bởi vì đã biết trước, nên Nguyễn Nhuyễn không hề có vẻ hụt hẫng nào cả, mà ngược lại còn dịu dàng ôm Giang Ngôn Trạm, an ủi anh.

Chẳng qua Giang Ngôn Trạm cũng không xúc động mấy. 

Anh ôm lại Nguyễn Nhuyễn, xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Em biết trước rồi à?”

“A……” Nguyễn Nhuyễn ngơ.

Trong một chốc, cô thậm chí có cảm giác rằng việc mình “không phải người” đã bị Giang Ngôn Trạm phát hiện.

“Từ hồi đi đăng ký đã thấy em là lạ.” Giang Ngôn Trạm xoa mặt cô, “Biết từ khi đó rồi?”

Nguyễn Nhuyễn ấp úng: “A…… Là như thế này. Em……”

Giang Ngôn Trạm nhìn cô, không nói gì, chỉ thở dài một hơi, hôn lên trán cô: “Không sao cả. Nhuyễn Nhuyễn, em cũng nói rồi mà, có hay không cũng không sao.”

Nguyễn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy anh: “Vâng!”

……

Giang Ngôn Trạm quả nhiên không có thai, bởi vì vài ngày sau, bà dì của anh lại ghé thăm rồi.

Đợi hết kì, Nguyễn Nhuyễn lại đi kiểm tra sức khỏe thêm một lần nữa với anh. 

Vốn Nguyễn Nhuyễn lo là bản thân có vấn đề, dù sao thì cô cũng chỉ là một cục kẹo dẻo biến thành, có khi cơ thể thật sự không giống người bình thường, không có khả năng mang thai cũng không có khả năng làm Giang Ngôn Trạm có thai……

Nhưng ngoài ý muốn là, cô hoàn toàn khỏe mạnh bình thường. 

Là Giang Ngôn Trạm có.

Anh bởi vì bị rối loạn tin tức tố trong thời gian dài, chưa kể còn cố gồng mình uống thuốc ức chế để vượt qua các kỳ phát tình…… Tạm thời chưa thể có thai được. 

Nhưng mà bác sĩ cũng bảo không cần quá lo lắng, chỉ cần tiến hành đánh dấu bình thường lại, uống thêm một đợt thuốc điều hòa tin tức tố. Ngoài ra uống đủ nước, chăm chỉ tập thể dục mỗi ngày, chờ tàn dư thuốc ức chế bị đào thải hết thì sẽ có thôi. 

Nguyễn Nhuyễn nhẹ hết cả người. 

Mặc dù cô không hề muốn giấu giếm gì với Giang Ngôn Trạm, nhưng cũng không muốn bí mật của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.

Nên là cô sẽ đợi một đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài ánh trăng tờ mờ sáng, cô và Giang Ngôn Trạm nằm trong ổ chăn hoặc trên sofa, từ tốn nói cho anh biết. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com