Cho dù là phòng riêng thì nơi đây hoàn toàn không phù hợp để cuộc tình tứ này tiến xa hơn.
Nguyễn Nhuyễn thấy Giang Ngôn Trạm đây là đang cố tình dụ dỗ cô—— hoặc có khi chỉ đơn giản là con thú trong cô muốn sổ lồng nên bao biện mà thôi.
Tuy có xúc động là thật, nhưng nghĩ đến buổi hẹn ngày hôm nay và những chuyện cần làm tiếp theo, cô lập tức bình tĩnh lại, tin tức tố vừa tràn ra như thủy triều chậm rãi rút đi theo các con sóng.
Dĩ nhiên Giang Ngôn Trạm cũng nhận ra sự thay đổi này.
Anh nhìn Nguyễn Nhuyễn rút lui về vị trí cũ, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng nhìn anh.
Vị ngọt nhàn nhạt vấn vương trong không khí.
Giang Ngôn Trạm giật mình, cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Nhuyễn.
Trông thì Nguyễn Nhuyễn có vẻ còn con nít lắm, vẫn cần sự trợ giúp từ người lớn—— nhưng thực tế, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn nhận thức rõ bản thân cần làm gì và phải làm gì.
Ví dụ như bây giờ.
Cô tự nhận thức được hành động của mình sẽ mang lại hậu quả gì, và cũng đã cân nhắc cẩn thận xem bản thân mình liệu có gánh vác nổi trách nhiệm hay không.
Cuối cùng đưa ra quyết định, là sẽ cầu hôn Giang Ngôn Trạm ở đây, ngay lúc này.
Hôm nay, toàn bộ mọi thứ—— từ chiếc nhẫn cầu hôn giấu trong túi áo, đến từng món ăn trên bàn—— cô đều đã sắp đặt đâu vào đấy.
Giang Ngôn Trạm hoàn toàn không hề hay biết gì.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, bị nụ hôn bất ngờ tập kích, vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu cực.
Làm Giang Ngôn Trạm rất có xúc động muốn nựng cô thêm vài phát.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Chúng ta ngồi đối diện đi, dễ ăn hơn á.”
Giang Ngôn Trạm đột nhiên khựng lại.
Anh nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấy cô khó hiểu chớp mắt đáp lại, vô cùng ra dáng thẳng A sắt thép không hiểu lãng mạn là gì.
Giang Ngôn Trạm cũng không nói gì, chuyển qua vị trí đối diện.
Nguyễn Nhuyễn thở phào.
Cô nãy giờ đang cố hết sức vận não để ôn bài. Chờ “món cuối” được dọn lên, nhân viên sẽ tắt hết đèn và lén mang một bó hoa hồng lớn cho cô.
Vài giây sau đó, đèn lại lần nữa sáng lên, thì anh sẽ thấy Nguyễn Nhuyễn quỳ một gối, một tay ôm bó hoa, tay kia cầm hộp nhẫn đã được mở ra.
Quả là một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được.
Nhưng vị trí ngồi của cô hướng mặt ra cửa, nên nếu Giang Ngôn Trạm vẫn ngồi cùng phía thì kế hoạch bại lộ hết.
May mắn Giang Ngôn Trạm cũng không nghi ngờ gì cả, xem như cô đã dùng “dễ thương kế” vượt ải thành công.
Bữa tối được tiến hành thuận lợi như dự liệu.
Ngay từ khâu chọn món Nguyễn Nhuyễn đã để lại tí hint rồi, không nằm ở cách bày trí món mà ở tên món, nào là “Uyên ương”, “Quyến lữ”, “Phượng cầu hoàng” các kiểu.
Đến món thứ bảy được dọn lên, Nguyễn Nhuyễn phát hiện Giang Ngôn Trạm hơi nhướng mày, có vẻ đã nhận ra được gì đó.
Cô như mở cờ trong bụng, tự thấy sáng kiến của mình thật tuyệt vời.
Món thứ tám được mang lên, đây là món cuối cùng Nguyễn Nhuyễn đặt.
Dù sao cũng chỉ có hai người ăn, nếu đặt nhiều quá ăn không hết sẽ rất lãng phí. Món thứ chín là bó hoa là vừa đẹp, “cửu” trong vĩnh cửu.
Quá perfect.
Chỉ có thiên tài tầm cỡ mới nghĩ ra được thôi.
Nguyễn Nhuyễn đang cười thích ý thì đột nhiên thấy một người mặc vest tiến vào, không phải nhân viên phục vụ.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Nụ cười của cô xịt keo cứng ngắc, sau đó lại thấy nhân viên đứng sau người đó.
Hai người đó nhìn nhau, rồi vô cùng phối hợp tắt hết đèn đi.
Nguyễn Nhuyễn: “???”
Căn phòng lập tức tối om, cô bàng hoàng khi kế hoạch mình dày công chuẩn bị trật lất, còn bên phía Giang Ngôn Trạm không có tiếng động, cũng hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ cả.
Cô còn đang hoang mang tột độ, thì bị dúi vào lòng một bó hoa.
Nguyễn Nhuyễn có chút không kịp trở tay, nhưng vẫn nhớ vói tay vào túi lấy hộp nhẫn ra——
Cùng lúc đó, đèn sáng lên.
Ánh sáng bao phủ đột ngột làm Nguyễn Nhuyễn chưa thích ứng kịp, nên lục cục một lúc mà vẫn chưa mở được hộp…… lúc này, cô nghe được tiếng cười khẽ.
Cô dụi mắt cho tỉnh hẳn, nhưng chưa được bao lâu đã bị nắm lấy tay, chiếc hộp trên tay cũng bị cướp mất.
Mãi mà Nguyễn Nhuyễn mới thấy rõ được.
Cô nhận ra bó hoa mình đang ôm trong lòng là hồng champagne. Nhìn là biết chắc chắn rất đắt, từng đóa to đều nhau, cánh hoa mỏng như cánh ve hãy còn đọng nước, rực rỡ động lòng người.
Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc một hồi mới chuyển ánh nhìn qua Giang Ngôn Trạm.
Đối phương cũng giống cô.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa lan quân tử màu cam.
Đó là hoa của Nguyễn Nhuyễn.
Bởi vì lý do cá nhân, nên Nguyễn Nhuyễn rất có cảm tình với màu cam, lúc lựa hoa màu đầu tiên cô nghĩ đến chắc chắn là màu cam. Cuối cùng chọn lan quân tử, không chỉ màu sắc mà vì ý nghĩa của nó cũng rất tốt—— tượng trưng cho phồn vinh hưng thịnh, hạnh phúc viên mãn. Chưa kể dáng lá của nó đầy đặn, từng phiến dày chắc mà không thô, đầu lá còn hơi nhọn như mũi kiếm, đại diện cho sự kiên cường bất khuất.
Nghe nói được nó được ca ngợi rất nhiều, rằng cho dù không ra hoa thì lá thôi đã ăn đứt rất nhiều loại khác rồi.
Nguyễn Nhuyễn cũng không biết tại sao, cô chỉ thấy nó rất hợp với Giang Ngôn Trạm.
Kế hoạch ban đầu của cô là trao tận tay hoa cho anh cơ.……
Nhưng mà.
Hai người ôm hai bó hoa đối phương chuẩn bị cho mình, ngạc nhiên.
Giang Ngôn Trạm lấy lại tinh thần trước, đặt hộp nhẫn mới cướp được của Nguyễn Nhuyễn vào trong bó hoa mình đang ôm.
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác, nhìn Giang Ngôn Trạm cũng lấy ra một hộp nhẫn khác, nhẹ nhàng đặt nó vào trong bó hồng champagne cô đang cầm.
Những nụ hoa tươi rói vây quanh một hộp nhẫn nhung đỏ.
Cả hai không ai nói lời nào, chỉ nhìn đối phương……
Giang Ngôn Trạm không cố che giấu nụ cười của mình, dịu dàng vô bờ bến.
Nguyễn Nhuyễn mở lời trước: “Cục cưng……”
Giang Ngôn Trạm tiến lại chỗ cô, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Nguyễn Nhuyễn: “Em thấy……” Hơi choáng.
Giang Ngôn Trạm lại bước lên một bước nữa, cắt lời cô.
Hai bó hoa khẽ chạm vào nhau, tiếng sột soạt của giấy gói vang khẽ. Giang Ngôn Trạm cúi đầu, dịu dàng: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta kết hôn đi.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, thấy ánh mắt anh sáng lên, đong đầy cảm xúc. Cô mơ hồ híp mắt, lầm bầm: “Sao thành anh cầu hôn mất rồi……?”
“Ừm.” Giang Ngôn Trạm cười, cầm lấy hộp nhung trong bó hoa cô cầm, “Đâu nhất thiết phải là Alpha chủ động. Đúng không?”
Anh mở hộp, lấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói ra.
Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn, vô cùng ra vẻ tổng tài: “Tay.”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đưa tay mình cho anh.
“Cục cưng.” Cô nhìn Giang Ngôn Trạm đang đeo nhẫn cho mình, “Anh làm lại đi, em còn chưa nói đồng ý hay không mà.”
Giang Ngôn Trạm thu tay về, cố tình cầm hộp nhẫn lên hôn khẽ một cái, khiêu khích nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Như này tính không?”
Chuyên nghiệp vậy thôi chứ bên tai thì ửng đỏ.
Nguyễn Nhuyễn phì cười.
Không ngờ anh yêu của cô hơn thua dữ vậy luôn.
Kế hoạch tỉ mỉ của cô vô tình trùng thời điểm với kế hoạch của Giang Ngôn Trạm. Có thể Giang Ngôn Trạm đã nhìn ra được, nên khi phòng tắt đèn, anh đã đi trước một bước.
Nhưng cho dù kế hoạch bị phá sản thì Nguyễn Nhuyễn cũng không hề khó chịu, trái lại còn vui vẻ vô cùng.
“Em còn lo anh không chịu cơ.” Cô nâng ngón tay đeo chiếc nhẫn mới toanh, hôn lên, “Lỡ như anh thấy em không đủ đáng tin, không đủ chín chắn thì sao.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đời nào có chuyện đó chứ.
Anh đã được đích thân kiểm tra “độ tin cậy” của cô rồi mà.
Nguyễn Nhuyễn vẫn cứ đối đãi chân thành mà dịu dàng như thế với anh, thì trước mặt cô anh cần gì phải cố gồng mình tỏ vẻ nữa chứ.
Là tình yêu và dung túng của Nguyễn Nhuyễn tiếp cho anh thêm dũng khí, làm anh có thể hoàn toàn mặc kệ cái gọi là “thường thức”, thoải mái làm những điều mình thích.
…… Bỏ qua lời nói của kẻ khác, cũng bỏ qua thường thức và yếu tố cảm xúc, chỉ cần một lời nói thật lòng.
Nguyễn Nhuyễn nghe vậy, lắc đầu: “Làm sao mà không được? Nếu đến anh mà em còn không tin thì đời này em có thể tin ai được chứ.”
Nguyễn Nhuyễn thật tâm đáp lại.
Cô đến với thế giới này vốn đã không có ràng buộc nào, những người cô gặp chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, quá lắm là có thể đi cùng với cô được một đoạn đường.
Nhưng Giang Ngôn Trạm thì không.
Anh chính là lý do cô muốn ở lại đây, muốn trở thành một con người chân chính..
Là người duy nhất cô muốn ở bên hết cuộc đời này.
Nguyễn Nhuyễn cũng không thấy lời mình nói ra kinh thiên động địa hay gì cả, thật sự chỉ là thổ lộ từ tận đáy lòng.
Nhưng sếp Giang thì mềm nhũn hết cả cõi lòng.
Anh mím chặt môi, dùng hết sức bình sinh kiềm chế nụ cười hạnh phúc của mình. Sau đó xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, tìm cách đổi chủ đề.
“Đi thôi.” Anh nói, “Đi đăng ký kết hôn.”
Nguyễn Nhuyễn: “!”
Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Chuyện gì cô cũng suy xét qua rồi.
Nhưng có một chuyện cô chưa nghĩ đến, đó là sổ hộ khẩu của mình.
Hộ khẩu ở đây hình như khác với thế giới cũ cô từng sống, mà cho dù trước kia thì cô cũng chưa từng đụng tới vấn đề này. Đấy là kể cả có biết thì bây giờ cô cũng đâu thể hô biến ra một cái được.
Thân phận của cô là do hệ thống chuẩn bị sẵn.
Giấy tờ tùy thân thì cô giữ, nhưng sổ hộ khẩu chưa từng thấy.
Nguyễn Nhuyễn cũng không phải quá lo, bởi vì cô vẫn có thể tham dự kì thi đại học, chứng tỏ giấy tờ của cô không có vấn đề, có gì thì chỉ cần báo mất rồi xin cấp lại thôi.
Nhưng cô quên rằng, muốn đăng ký kết hôn phải có sổ hộ khẩu.
Mà càng không bao giờ nghĩ đến, cầu hôn xong là đi đăng ký luôn.
……
Cho dù là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nhưng Nguyễn Nhuyễn cũng không hề muốn từ chối Giang Ngôn Trạm, càng không muốn dùng những lý do sứt sẹo để qua mặt anh.
Nên cô tranh thủ vừa lúc ăn xong đi vệ sinh, lấy điện thoại ra. Trong điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vẫn còn app mà hệ thống đã cài sẵn, trên đó có các hạng mục nhiệm vụ cần phải hoàn thành, app này sẽ không biến mất cho đến khi cô hoàn thành hết tất cả.
Nếu là của hệ thống để lại, có khi có thể liên lạc với hệ thống thông qua nó.
Nguyễn Nhuyễn mở ra lướt trái lướt phải một hồi, cuối cùng tìm được mục hỗ trợ. Danh sách lựa chọn vô cùng đầy đủ, trong đó mục đầu tiên là “Liên quan đến thân phận”.
Nguyễn Nhuyễn bấm vào, tìm được hộp chứa “Giấy tờ”, sau đó thuận lợi thấy được yêu cầu cấp sổ hộ khẩu hợp pháp tại địa phương.
Mặc dù mang tên là Hỗ trợ, nhưng thực chất vẫn cần phải trao đổi đồng giá. Muốn được giúp gì thì phải trả cái giá tương đương, thậm chí đắt hơn.
Cũng may việc không có sẵn sổ hộ khẩu là sai sót của hệ thống, nên Nguyễn Nhuyễn không cần phải trả bất cứ cái gì, chỉ cần đợi một chút là cô sẽ nhận được.
Sau một hồi căng thẳng vật lộn, Nguyễn Nhuyễn thở không ra hơi.
Có điều, ở thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ trong app, có tăng lên.
……
Nguyễn Nhuyễn bước ra khỏi phòng vệ sinh, sổ hộ khẩu cô cần đã yên vị trong balo của cô.
Vì thế khi Giang Ngôn Trạm hỏi cô có cần về nhà lấy không, cô ấp úng trả lời: “Em, em có mang theo rồi.”
Nguyễn Nhuyễn thật là không biết nói dối gì hết—— nên mặc dù cô cố gắng che giấu dữ lắm thì mặt cô vẫn hiện rõ bốn chữ “có tật giật mình”.
May mắn là, tuy cô giấu đầu hở đuôi, nhưng Giang Ngôn Trạm cũng không buồn để tâm. Hôm nay là một ngày siêu nhiều chuyện vui, anh cũng bỏ não sang một bên, toàn tâm tận hưởng sự đáng yêu và tuyệt vời của Nguyễn Nhuyễn.
Anh đã bị virus Nhuyễn Nhuyễn xâm chiếm thành công, nhưng việc cần làm vẫn đâu ra đấy, đánh tay lái cực ngọt chạy thẳng lên Ủy ban.
Xe đỗ chuẩn xác trước cổng, vừa lúc vào ca chiều.
Sếp Giang thật là canh chuẩn đến từng phút luôn.
Nguyễn Nhuyễn tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa bước ra, thì bị Giang Ngôn Trạm nắm tay giữ lại.
“Từ từ.” Anh nói, “Vào rồi không được hối hận đâu đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn anh, “Chẳng lẽ cục cưng nghĩ em sẽ đổi ý với anh à?”
Giang Ngôn Trạm lắc đầu. Anh chậm rãi thu tay lại, nhắm mắt lại lấy bình tĩnh, cũng để kiềm chế những cảm xúc khấp khởi đang nhảy nhót của bản thân.
Chỉ cần là chuyện có mặt Nguyễn Nhuyễn, anh đều sẽ khó quản lý tốt được cảm xúc.
Giang Ngôn Trạm nhìn qua Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt đã điềm đạm trở lại, nhưng vẫn không giấu nổi cảm xúc nơi đáy mắt.
Anh vuốt ve nhẹ phần ghế ngồi ở giữa hai người, bình tĩnh nói: “Cơ hội cuối cùng để đổi ý rồi đấy, nghĩ kĩ chưa?”
Nguyễn Nhuyễn lập tức bật cười thành tiếng.
Cô nắm tay Giang Ngôn Trạm vuốt ve, chạm vào phần da thịt căng thẳng, rồi ghé người lại đây, hôn lên khóe môi.
“Cục cưng, làm như lên pháp trường không bằng.” Nguyễn Nhuyễn hôn lên mắt anh, “Đừng sợ, em ở đây với anh, sẽ mãi như thế.”
………… Sợ?
Anh là đang sợ hãi sao?
Giang Ngôn Trạm bỗng chốc thả lỏng.
Khóe môi anh cong lên, cũng nghiêng người qua, đáp lại cô: “Anh đang lo em sợ thì có.”
Nguyễn Nhuyễn cắn nhẹ môi dưới của anh, tin tức tố mùi cam tỏa ra, mùi hương vừa thân thuộc vừa ngọt ngào: “Để em nếm thử xem ai đó có phải đang mạnh miệng không nhé.”
Bị cô cắn nhẹ lên môi, không đau tí nào, chỉ thấy hơi tê, còn ngứa.
Giang Ngôn Trạm lùi về một tí, nhưng rồi lại chủ động đưa tới.
Môi lưỡi mềm mại quấn quýt, cũng có tí kỹ thuật, cũng biết lấy lòng đó. Vừa ấm lại còn ẩm, mang theo chút bạc hà the mát, cùng mùi đàn hương dễ ngửi.
“Cứng rồi hả?” Anh hỏi.
Nguyễn Nhuyễn liếm dấu răng anh để lại trên môi mình, không trả lời.
Biết rõ còn hỏi.
----------------------------Ô, cà lết vậy mà cũng sắp hoàn bộ này rùi nè.